Thẩm Đằng nhanh chóng lái xe đuổi theo chiếc xe phía trước.
Thoáng chốc, chiếc xe của anh đã chắn ngay trước mũi xe quen thuộc ấy đến mức va mạnh vào nhau khiến người ngồi bên trong giật mình, suýt rớt cả tim.
Cạch...
Người bên trong xe lúc này mới chịu bước xuống.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn trừng trừng về phía Thẩm Đằng, lạnh giọng cảnh cáo:
- "Anh biến tôi làm trò hề trong việc điều tra của anh, bây giờ lại định ngăn cản tôi làm gì sao?"
Lạc An Tâm gương mặt tỏ vẻ khinh thường mà lạnh lùng nhìn người đối diện.
Liền lập tức, Thẩm Đằng không nói không rằng mà tiến về phía chiếc xe của cô, sau đó mở tung cửa mà truy tìm đồ vật đáng ngờ ở bên trong.
Thoáng chốc, anh đã phát hiện khẩu súng đang nằm gọn trong hốc mà cầm lên cao, hướng về phía Lạc An Tâm, lạnh giọng nói:
- "Đủ rồi.
Em đừng cố gắng phá hoại hạnh phúc của hai người họ nữa."
Nghe đến đây, đôi mắt Lạc An Tâm bỗng ngân ngấn nước mà nhếch môi cười nhạt đáp:
- "Em phá hoại sao? Rõ ràng, Vệ Ngữ Đồng chỉ là người đến sau.
Tại sao cô ấy lại được tất cả mọi người yêu thương chứ? Em không cam tâm."
Cô nghiến răng nói chậm từng chữ, khóe môi mấp máy nhìn thẳng vào mắt người đối diện tiếp:
- "Đã nhiều lần em tự hỏi, là một ca nữ trong hộp đêm có gì đáng xấu hổ sao? Em cũng là con người.
Chẳng qua từ nhỏ chẳng biết cha mẹ là ai, cho nên chỉ biết tự mình nỗ lực mà có được vị trí nhất định ở Thịnh Phát.
Vậy mà Lãnh gia luôn tỏ ra khinh thường và không chấp nhận một con người biết cố gắng như em."
Thẩm Đằng vẻ mặt có sự đồng cảm mà chậm rãi tiến lại về phía Lạc An Tâm đang không ngừng nức nở.
Thế nhưng, anh càng tiến lại gần thì cô lại lùi về sau, giọng điệu tràn ngập sự cảnh giác, nấc nghẹn nói:
- "Gia thế quan trọng đến thế sao? Dường như tất cả hào quang của nữ chính đều dành cho Vệ Ngữ Đồng.
Còn em thì sao chứ? Cho dù cô ta có mắc phải sai lầm gì đi chăng nữa thì cũng được mọi người tha thứ.
Thậm chí, còn được trở thành một đại thiên kim tiểu thư quyền quý.
Còn em thì sao? Em chỉ là kẻ cô độc, là một nữ phụ mờ nhạt mà thôi."
Nghe đến đây, Thẩm Đằng chậm rãi lên tiếng giải thích:
- "Lạc An Tâm mà anh đã từng quen biết trước đây là một cô gái vô cùng thanh thuần, không chút tính toán.
Chính vì lẽ đó, anh đã ra sức gán ghép em với một người có đầy đủ phẩm chất như Bá Siêu.
Nhưng không ngờ, quyết định sai lầm ấy của anh đã vô tình biến em trở thành một cô gái mang trong mình sự ghen ghét, đố kị."
Người trước mặt lúc này đã không kìm được mà bật khóc nức nở, ánh mắt đỏ ngầu hướng nhìn về người đang chậm rãi bước về phía mình.
Thẩm Đằng dang rộng cánh tay, giọng ôn nhu nói:
- "Nghe lời anh, đừng đi quá giới hạn.
Anh thực sự không nhẫn tâm khi phải tận tay bắt giữ Lạc An Tâm, người mà anh xem như em gái ruột của mình vào tù."
Nghe đến đây, Lạc An Tâm ôm mặt bật khóc đến mức đỏ cả mang tai.
Cô khàn giọng nói:
- "Ngoài Bá Siêu ra, chắc sẽ không có người khác yêu một cô gái như em."
- "Không đâu.
Có rất nhiều người yêu thương em.
Chẳng qua là em không nhận ra mà thôi.
Việc Bá Siêu chia tay không phải là em không tốt mà là cả hai không phải là định mệnh của nhau.
Tin anh đi, chỉ cần em trở về là Lạc An Tâm vô lo vô nghĩ như trước đây, chắc chắn, em sẽ sớm tìm được nửa mảnh ghép thích hợp với mình."
- "Anh...anh nói thật chứ?"
Ngay lập tức, Lạc An Tâm đưa tay lau lau nước mắt.
- "Thật.
Dù sao, em trở nên như ngày hôm nay đều là lỗi do anh.
Chính vì lẽ đó, hãy để người anh trai này chuộc lỗi bằng việc giúp em trở về đúng với bản chất vốn có của mình.
Một nửa của em nhất định sẽ sớm tìm đến và yêu thương em."
Nghe đến đây, Lạc An Tâm bật khóc thật lớn mà chạy về phía Thẩm Đằng ôm chặt lấy anh như thể ôm lấy một người anh trai thật sự.
- "Hạnh phúc đến với mỗi người hoàn toàn khác nhau.
Có thể đối với Vệ Ngữ Đồng, hạnh phúc chính là được ở bên cạnh những người yêu thương.
Nhưng đối với em, hạnh phúc sẽ là khi được cất cao giọng hát của mình, trở thành tâm điểm trước tất cả mọi người, và được tỏa sáng trước sân khấu.
Chính vì vậy, chúng ta không cần phải ganh tị hạnh phúc của người khác mà hãy tự tạo hạnh phúc cho riêng mình."