Nghe lời anh, Quế Anh dần dần thả lỏng cơ thể cho nên cuối cùng cậu nhỏ cũng thành công đi sâu vào bên trong.
Chất dịch màu trắng bắn thẳng vào bên trong khiến cô khẽ cong người mà thốt lên âm thanh ái muội.
Hàn Chấn Đông từng đợt thúc mạnh vào khiến Quế Anh vì đau mà nghiến chặt răng, mồ hôi nhiễu nhại khắp cả cơ thể.
Những ngón tay thon dài của thiếu nữ bấu mạnh lên tấm lưng trần vạm vỡ của người đàn ông, để lại những vết hằn đỏ.
Hai đôi chân không ngừng đan vào nhau, âm thanh va chạm xác thịt cùng với những nụ hôn hoan ái vang vọng khắp phòng tân hôn lãng mạn.
Triền miên đến nửa đêm, Hàn Chấn Đông mới chịu buông tha cho cô vợ nhỏ của mình.
Anh nghiêng người nhìn sang người con gái nằm cạnh đã thiếp đi mà nở nụ cười hạnh phúc.
Bàn tay rộng lớn của anh ôm trọn cơ thể nhỏ bé của Quế Anh vào lòng mà ngủ một giấc ngon lành.
Về phía Lãnh Bá Siêu, vầng trán anh sớm đã sưng đỏ vì bị Vệ Ngữ Đồng dùng micro gõ mạnh không ngừng vì cái tội cố ngăn cản cô ca hát.
- "Bá Siêu, em không muốn về."
- "Vợ yêu, vào trong nhà thôi, đã khuya lắm rồi đấy."
Gương mặt Vệ Ngữ Đồng ửng đỏ vì say rượu.
Cô đưa mắt nhìn chăm chăm người trước mặt mà bật cười nhưng chưa đầy năm phút thì lại bật khóc nức nở, sau đó còn nôn lên cả áo anh.
- "Nhã Đan, em say lắm rồi."
- "Em không có say."
Cô lớn tiếng bác bỏ, bàn tay đang giữ chặt chiếc túi xách hất mạnh, vô tình va vào trán của Lãnh Bá Siêu khiến anh bị đau mà nhíu mày lẩm bẩm:
- "Phụ nữ khi say đáng sợ vậy sao?"
Phịch...
Cuối cùng, Vệ Ngữ Đồng cũng ngoan ngoãn mà nằm yên vị trên giường.
Nhân cơ hội ấy, Lãnh Bá Siêu mau chóng trở vào phòng tắm thay chiếc áo sớm đã bị cô nôn bẩn cả lên mà khoác vào người chiếc áo choàng ngủ, chậm rãi đi lại phía giường.
- "À ha, sao hôm nay chồng của em lại đẹp trai một cách lạ thường đến vậy?"
Vệ Ngữ Đồng đôi mắt mơ màng nhìn thân ảnh cao ráo diện trên người chiếc áo choàng đen mà bật cười, tấm tắc khen ngợi.
Lãnh Bá Siêu nhìn dáng vẻ người đang say rượu mà lắc đầu bất lực, trầm giọng nói:
- "Vậy bình thường anh không đẹp trai sao?"
- "Vẫn đẹp.
Em thích nhất là đôi đồng điếu trên khóe môi anh."
Nghe đến đây, Lãnh Bá Siêu nở nụ cười tươi, nhìn người con gái đang nằm ngửa ra giường mà chậm rãi ngồi xuống cạnh, giọng nói ôn nhu, nhìn cô đáp:
- "Chỉ có thế thôi sao? Hửm?"
Anh cúi người, cọ mũi của mình vào chóp mũi của cô mà thỏ thẻ.
Ánh mắt Vệ Ngữ Đồng đột nhiên bừng sáng khẽ đưa mắt hướng nhìn chằm chằm vào sợi dây đang buộc ngang hông anh mà nở nụ cười gian xảo nói:
- "Vẫn còn."
Dứt lời, cô đưa tay rút sợi dây áo choàng đang buộc chặt ra khỏi, thoáng chốc lộ ra cơ bụng săn chắc đầy múi thịt của anh mà đưa tay chạm lên, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện, thích thú đáp:
- "Săn chắc làm sao!"
Cả người Lãnh Bá Siêu dần dần trở nên nóng rực ngay khi bàn tay Vệ Ngữ Đồng không ngừng sờ soạng khắp nơi trên cơ thể mình, anh trầm giọng lên tiếng:
- "Vợ yêu, em đừng khơi dậy con mãnh thú bên dưới của anh đấy."
Khóe môi Vệ Ngữ Đồng khẽ cong mà nhàn nhạt lên tiếng châm chọc:
- "Nó chỉ là một con vẹt mới lớn, sao có thể đáng sợ được chứ? Haha."
Nghe những lời này, sắc mặt Lãnh Bá Siêu tối sầm hẳn.
Cô là đang chê bai cậu nhỏ của anh sao? Liền lập tức, anh cởi bỏ chiếc áo choàng ra, sau đó nắm lấy tay người đã say mèm đặt lên thứ nóng ấm bên dưới của mình, chậm rãi nói từng chữ:
- "Vậy anh sẽ cho em biết con vẹt mới lớn này có thể làm được những gì?"