Dân Mão

CHƯƠNG 20:

“Arthur tướng quân, Khải Văn tiên sinh?!” Vốn ngủ không yên trên xe ngựa, Khải Văn đột nhiên giật mình tỉnh giấc sau khi nghe được tiếng gọi, ngước mắt nhìn vào gương mặt mang biểu tình hơi quái dị của Gris.

“Gris tiên…” Chữ sinh còn chưa nói ra miệng, Khải Văn bỗng nhiên phát hiện mình đang được Arthur ôm trong vòng tay, nhất thời đỏ bừng mặt, vội vã giãy dụa đòi tránh rồi đứng thẳng trên mặt đất, biểu tình rất mất tự nhiên mà nhìn về phía Gris đang đứng một bên quan sát, “Gris tiên sinh.”

Đã sớm lĩnh giáo được trình độ da mặt mỏng của Khải Văn, Arthur không nói gì, chỉ đứng phía sau Khải Văn thản nhiên gật đầu với Gris.

“Ách… Xin chào, Khải Văn tiên sinh.” Rốt cuộc cũng là người xuất thân trong gia đình quý tộc, khi Khải Văn vừa đứng vững trên mặt đất, Gris lại khôi phục biểu tình thân hòa thường ngày.

“Chào, Gris tiên sinh.” Khải Văn xấu hổ cười cười, sau khi vấn an rồi cũng không nói gì.

Gris nhìn thoáng qua Khải Văn rồi lại nhìn Arthur đứng sau lưng cậu, nụ cười vẫn thường trực trên môi, “Từ lần trước chạm mặt tại trang viên đã một thời gian rồi ta không gặp ngài, hôm nay vừa vặn đi ngang qua đây cho nên muốn đến thăm ngài, không ngờ người hầu tại trang viên nói ngài đã cùng Arthur tướng quân ra ngoài, vốn ta đang chuẩn bị rời khỏi không ngờ ngài lại đúng lúc trở về.”

“A, phải.” Khải Văn gật đầu, “Hôm nay có chút việc, ngài…” Xuất phát từ lễ phép Khải Văn vốn định mời Gris vào ngồi một chút, nhưng nghĩ nơi này không phải nhà của mình, cho nên quay đầu nhìn về phía Arthur.

Arthur nhìn vào mắt Khải Văn, nở nụ cười, ngẩng đầu nói với Gris, “Nếu Gris tiên sinh đã tới đây, như vậy mời vào ngồi uống chung trà nếm chút điểm tâm vậy.”

“Tốt, vậy làm phiền rồi.” Gris cười gật đầu.

.

“Ngày đó ngài không quá say chứ?” Mời Gris đến trang viên, ba người vừa vào phòng khách đã thấy người hầu bưng trà bánh đến, hàn huyên một lúc sau, Gris quan tâm thăm hỏi Khải Văn.

“A? Không, không có.” Khải Văn bởi vì những lời của Gris khiến cậu nhớ lại ngày đó, trên mặt lại nổi lên một tảng đỏ ửng khả nghi, lắc đầu nói.

“Vậy là tốt rồi.” Gris coi như không thấy biểu tình bỗng nhiên trở nên ngượng ngùng của Khải Văn và ánh mắt ôn nhu mà Arthur nhìn cậu, chỉ lầm lũi nói, “Lúc đó nhiều người như vậy, ta cũng không tiện đi tìm ngài, sau đó lại lo lắng một trận, sợ ngài quá say sẽ khó chịu.”

“Không có, sau đó ta đã về phòng rồi.” Khải Văn giải thích, “Các người hầu đều chiếu cố ta rất tốt.”

“Nga, đó là đương nhiên.” Gris nghe đến đó lại cười nhìn về phía Arthur, “Nên biết, những người hầu của Arthur tướng quân nổi tiếng cả thành Lộ Đan về sự cẩn thận và nghiêm cẩn, ta nghĩ nếu như một ngày nào đó người hầu ở nhà ta có thể sửa lại tính chậm chạp của họ thì thật hay quá.”


“Gris tiên sinh quá khen, bọn họ chỉ làm điều mà họ phải làm.” Arthur lễ phép trả lời.

Gris nghe Arthur nói như vậy, cũng chỉ cười cười không tiếp tục chủ đề nói chuyện này.

Đang bàn về nước trà thanh ngọt và điểm tâm ngon miệng trong khí trời nóng bức này, Gris giống như lơ đãng mà hỏi thăm, “Ta nghe nói Khải Văn tiên sinh muốn tìm phòng trọ, tìm được chưa? Nếu như chưa thì ta có thể giúp ngài lưu ý một chút.”

Lời nói của Gris vừa dứt thì bầu không khí nhất thời an tĩnh lại, Arthur nhìn lướt qua Gris mang vẻ mặt tự nhiên và Khải Văn đang sửng sốt, sau đó khẽ nhíu mày lắc đầu nói, “Ngài đại khái là nghe lầm rồi, ta chưa từng nói tới chuyện này.”

“Nga, thật không.” Trên mặt Gris lộ ra biểu tình ngoài ý muốn, sau đó cười cười, “Ta nghĩ vậy cũng phải, ngài sống ở nơi này của Arthur tướng quân thật là tốt, sao lại muốn dọn đi, ngài là một giống cái, một thân một mình bên ngoài sẽ luôn gặp nhiều điều bất tiện, còn không bằng ở lại trang viên của Arthur tướng quân. Ngay từ đầu nghe người khác nói ngài bảo ở nơi của Arthur tướng quân không tốt cho nên mới muốn dọn ra ngoài, lúc đó ta còn nghĩ nếu như ngài thật sự nghĩ như vậy, ta có thể giúp ngài lưu ý, dù sao phòng trọ cũng không phải dễ tìm.”

“Ngài đại khái nghe lầm.” Khải Văn thản nhiên cười, vươn tay nhấc tách trà uống một ngụm, không thèm nhắc lại.

“Hẳn là ta nghe lầm.” Thấy bầu không khí có chút tẻ nhạt, Gris tự nói rồi tự cười khanh khách, biểu tình tự nhiên mà ghim một khối điểm tâm cho vào miệng.

Có một đoạn như thế xen vào, cuộc nói chuyện tiếp theo trở nên có chút chán nản, ngồi một hồi rồi Gris liền đứng lên cáo từ, Khải Văn và Arthur khách khí tiễn hắn đến tận cửa rồi quay trở về.

.

“Không vui sao?” Arthur thấy Khải Văn từ khi Gris đi khỏi thì biểu tình không được tốt, lên tiếng hỏi.

“Cũng không phải.” Khải Văn nhíu nhíu mày, thờ ơ nói.

“Ngươi rất thân với Gris sao?” Arthur lẳng lặng đi cùng Khải Văn một hồi rồi lên tiếng hỏi.

“Không có.” Khải Văn nghĩ đến gương mặt tươi cười công thức hóa tự cho là thân thiết của Gris, đôi mày nhíu sâu thêm vài phần, “Hơn nữa lần này là lần thứ ba ta gặp hắn, có thể thân tới cỡ nào chứ.” Nói rồi Khải Văn nhỏ giọng thì thầm một câu, “Nói chuyện với hắn thật mệt mỏi.”

Nghe được Khải Văn oán giận, Arthur cười ra tiếng, vươn tay kéo tay Khải Văn, đan mười ngón vào nhau, “Quý tộc không phải đều là như vậy sao.”

“Hứ.” Khải Văn vốn định tránh khỏi bàn tay Arthur, nhưng cũng không hành động, sau đó cũng đi theo hắn, bĩu môi nói, “Cứ phải dè dặt như vậy không mệt mới lạ đó a.”

“Ừ…” Arthur vẫn cười tủm tỉm, “Ta nghĩ nói chuyện với ngươi tương đối thoải mái.”


“Phải không?” Khải Văn vừa nghe vừa đắc ý ngẩng cao đầu, giống như một chú gà trống kiêu ngạo, “Muốn gì thì nói đi, khỏi cần phải kín đáo như vậy, lãng phí thời gian của người khác bằng với lãng phí tiền bạc đó biết không?”

“Ha ha.” Lời này của Khải Văn khiến Arthur bị chọc cười, theo Khải Văn đến phòng cậu, Arthur nắm tay cậu ngồi xuống ghế, tay vẫn không buông, “Khải Văn tiên sinh lời ít ý nhiều, như vậy, ngài có thể nói về chuyện chuẩn bị dọn đi lúc trước không?”

“Ách…” Khải Văn tránh né ánh mắt của Arthur, vòng vo nói, “Ta không có nói vậy nha.”

“Ai, nói dối mũi sẽ dài ra đó.” Arthur vươn tay nhéo nhéo mũi Khải Văn, giả vờ nghiêm túc nói.

“Đó là gạt trẻ con…” Khải Văn nhăn mặt nói thầm một câu, cậu tuyệt đối không kinh ngạc vì sao Arthur lại biết những truyện cổ mà mình kể cho Nath, chỉ cần xoay người là đã hiểu vì sao Abu nói muốn giúp mình lưu ý chuyện phòng trọ mà đến giờ vẫn không có tin tức.

“Cho nên, khi xưa muốn dọn đi là vì giận ta sao.” Arthur vuốt ve ngón tay thon gầy của Khải Văn, nghiêm túc mà hỏi thăm.

“Không phải, ngay lúc đó quả thật nghĩ ở nơi này mãi cũng không tốt.” Khải Văn nghĩ có một số việc nên nói rõ thì tốt hơn, chí ít sau này sẽ không vì những chuyện cũ này mà xích mích.

“Vì sao?” Arthur nhận thấy Khải Văn muốn nói gì đó, kéo ghế lại gần cậu một chút.

“Ngươi xem, lúc đầu chúng ta gặp nhau vô cùng hỗn loạn lại không được tự nhiên, ngươi mất hứng ta cũng không vui, khi đó ta nghĩ ta và ngươi không thân chẳng quen hai bên lại cãi nhau không thoải mái, sao lại không biết xấu hổ mà tiếp tục ở lại nhà ngươi, đương nhiên phải tìm phòng trọ rồi dọn đi là cách tốt nhất, mẹ ta từ nhỏ đã dạy ta làm người phải biết chừng mực, đừng để người ta than phiền rồi mới có phản ứng.” Khải Văn thành thành thật thật mà nói, “Hơn nữa, khi đó ngươi cũng thường xuyên tỏ ra thờ ơ lãnh đạm với ta, ta đoán ngươi khẳng định đang nghĩ ta là loại vong ân phụ nghĩa, cho nên tính tình mới thay đổi lạnh nhạt như vậy…”

Nhìn Khải Văn xoắn xuýt ngón tay nghiêm túc nói, Arthur vô thức vươn tay ôm cậu vào lòng, nghe tiếng kinh hô của Khải Văn, Arthur dán sát vào tai cậu thấp giọng nói, “Vì sao ngươi không chịu nghĩ ta trở nên như vậy là vì ghen tị?”

“Ghen tị?” Khải Văn ngây người một chút, đã quên tính toán chuyện Arthur dám ‘tập kích’ mình, ngốc ngốc mà quay đầu lại mơ hồ nhìn hắn, “Ngươi ghen tị cái gì?”

“Ta ghen tị nhiều điểm lắm.” Arthur thay đổi tư thế ôm Khải Văn, cũng kể lể từng chuyện như Khải Văn ban nãy, “Ví dụ như ngươi quá thân cận với Nath, ví dụ ngươi trò chuyện vui vẻ với Abu, ví dụ như ngươi quá mức khách sáo với ta nhưng lại thân thiết với người khác, nhiều như rừng, nhiều lắm…”

Khải Văn nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Arthur mà trợn mắt há hồm, cứ như bây giờ không thể nhận ra hắn.

“Làm sao vậy?” Arthur nói xong mới chú ý tới biểu tình của Khải Văn, nhướng mi hỏi.

“Trời ạ, không ngờ ngươi là một bình dấm chua.” Khải Văn một lát mới cảm khái nói.


“Bình dấm chua là cái gì?” Arthur lập tức hỏi.

“Bình dấm chua, bình dấm chua chính là giống như ngươi vậy, chuyện gì cũng có thể khiến ngươi ghen tị.” Khải Văn phiền muộn, đây chính là nam nhân quang mang vạn trượng trên đàn tế khi trước sao?

“Nga, ta đây chính là một bình dấm chua.” Arthur nghe xong trên mặt lộ ra một nụ cười rất tươi, vùi mặt vào vai Khải Văn cười nói, “Cho nên không được thân mật với người khác, ta sẽ rất đố kị đó.”

Thấy Arthur như vậy Khải Văn chẳng lẽ còn đoán không ra hắn đang chọc mình hay sao, vì vậy đẩy hắn ra, “Được rồi, ta cũng không phải Nath, sao cứ ôm ta vào lòng a, thật khó xử.”

“Chuyện này có gì khó xử chứ.” Arthur ôm Khải Văn không buông tay, “Trong phòng chỉ có hai chúng ta, ngươi không muốn kề bên ta sao?”

“Không muốn.” Khải Văn không chút nghĩ ngợi đã lắc đầu, “Nóng muốn chết.”

“Nè, ngươi thật là tuyệt tình.” Arthur lộ ra biểu tình tổn thương.

“Ta thật sự rất ghét nóng.” Khải Văn phát hiện mặc dù đã biết là Arthur giả vờ, nhưng mình vẫn không thể chống cự, mềm giọng giải thích.

Arthur nghe như vậy nhưng thật ra lại ngoan ngoãn buông tay, “Hảo.”

Nhưng không đợi Khải Văn đứng dậy, liền lần nữa bị Arthur chặn ngang ôm lấy, xoay người một cái hai người đã song song nằm trên giường.

“Ngươi làm gì vậy?” Một loạt động tác khiến Khải Văn giật mình.

“Vừa nãy ở trên xe thấy ngươi ngủ gà ngủ gật, ta cùng ngươi nghỉ ngơi một lát.” Arthur nói rất tự nhiên.

“Không được, ngươi về phòng mình mà ngủ đi.” Lần đầu tiên cùng Arthur không mang hình thái bạch hổ nằm trên cùng một cái giường, Khải Văn có chút xấu hổ, cự tuyệt.

“Vì sao? Giường của ngươi đủ để hai người nằm a.” Arthur nhất quyết không thèm nghe giải thích.

“Trời nóng như vậy hai người cùng nằm nóng chịu không nổi.” Khải Văn tìm một lý do qua loa.

“Không nóng đâu.” Arthur lấy ra một tấm chăn mỏng như cánh ve phủ lên người mình và Khải Văn.

Vốn còn muốn nói trời nóng như vậy mà còn đắp chăn làm gì, nhưng khi tấm chăn mỏng được phủ lên thì Khải Văn trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin tưởng, “Đây là gì?”

Cảm thụ được cảm giác mát lạnh từ tấm chăn truyền lại, Arthur thuận thế kéo Khải Văn vào trong lòng mình, “Đây là chăn mỏng do tiêu sa chế thành, mùa hè có cái này sẽ không sợ nóng.”


“Tiêu sa?” Khải Văn vẻ mặt kinh ngạc mà vuốt ve tấm chăn mỏng sáng bóng kia.

“Ừ, tiêu sa.” Arthur cảm thấy hình dạng hiện tại của Khải Văn đặc biệt khả ái, nhịn không được cúi đầu thơm nhẹ lên trán cậu, “Là tiêu sa do nhân ngư dệt thành.”

“Woa nga, nhân ngư?” Con mắt Khải Văn trừng thật lớn.

“Đúng, nhân ngư.” Arthur gật đầu nói, “Ngươi từng thấy nhân ngư chưa?”

“Chưa.” Khải Văn thành thật lắc đầu, lập tức đôi mắt sáng lên, “Vậy sau này ta có thể đi gặp nhân ngư một lần không?”

“Đương nhiên, chỉ cần ngươi muốn, chờ ta có thời gian rảnh chúng ta có thể đi gặp một lần.” Arthur không chút do dự gật đầu nói.

“Woa woa.” Khải Văn vừa nghĩ đến việc mình có thể thấy được mỹ nhân ngư trong thần thoại, cả người đều trở nên kích động, “Ngầu quá đi.”

Thấy dáng vẻ kích động khó nén của Khải Văn, Arthur có chút bất đắc dĩ nghĩ, hiện tại đã như vậy, mình muốn không ghen tị cũng thật khó.

Bởi vì phát hiện thế giới này có nhân ngư tồn tại, Khải Văn cũng không kỳ kèo về vấn đề đòi ngủ chung giường của Arthur nữa, lôi kéo Arthur hỏi rất nhiều chuyện về nhân ngư, cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến con mắt không mở nổi mới chịu thôi.

“Ngủ.” Arthur kéo chăn lên cao, nói khẽ với Khải Văn đang lơ mơ, “Đợi lát nữa gọi ngươi rời giường ăn cơm chiều.”

“Ừm.” Khải Văn ngáp nhỏ một cái, dụi dụi đầu vào lòng Arthur, “Ngươi cũng ngủ một lát đi.”

“Hảo.” Nghe thanh âm mang theo chút biếng nhác của Khải Văn, trên mặt Arthur hiện lên một nét dịu dàng.

“Đúng rồi, ngươi không nên trách Abu, khẳng định không phải hắn tiết lộ chuyện ta muốn đi tìm phòng trọ.” Vừa định đi vào giấc ngủ, Khải Văn bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, cố gắng lấy tinh thần mà căn dặn.

“Ta biết.” Nghe Khải Văn nhắc tới chuyện này, Arthur híp mắt lại, người trong trang viên này, dù là thị vệ hay là người hầu, lúc sau sẽ bảo Ogden và Clare kiểm tra lọc ra.

“Còn nữa, ta không thích Gris, ngươi không nên nói chuyện với hắn.” Khải Văn lúc này đã nửa tỉnh nửa mê, hoàn toàn không khống chế được bản thân mà nói ra suy nghĩ thật sự trong nội tâm của mình.

“Ta biết, sau này ta sẽ tránh hắn thật xa.” Arthur sửng sốt một chút sau đó cười ôm chặt Khải Văn, thấp giọng đáp.

“Ngô… Vậy là tốt rồi…” Khải Văn rất thỏa mãn với câu trả lời của Arthur, thả lòng mà tiến vào mộng đẹp.

Nhìn gương mặt say ngủ điềm tĩnh của Khải Văn, trong lòng Arthur cảm thấy vô cùng mềm mại, lại xen vào một chút ngọt ngào và hạnh phúc, nếu như nói là bình dấm chua, vậy không phải chỉ có mình hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận