“Chủ tử tỉnh rồi! Chủ tử tỉnh rồi!” Một giọng nói run run vang lên.
“Nhanh! Nhanh! Mau bưng canh sâm tới đây.
”
Quân Uyển đang ngủ say bỗng cảm thấy đau bụng dữ dội.
Nàng còn chưa kịp mở mắt đã bị người ta nâng đầu lên, ép uống thứ gì đó không rõ là gì.
Tiếp theo, một giọng nói khác vang lên: “Dùng sức! Vương phi cố lên!”
“Tất cả im miệng!” Quân Uyển bị ép nuốt thứ nước kia xuống, nàng khó chịu gầm lên một tiếng.
Nàng tưởng rằng giọng mình rất lớn, nhưng trong tai mọi người lại chẳng khác gì tiếng mèo kêu.
Quân Uyển mơ màng mắng thầm trong lòng: Mẹ kiếp, lũ người này là ai vậy? Vào phòng ta lải nhải cái gì thế không biết! Ta đang muốn đi đại tiện đây này, còn chưa kịp xuống giường đã bảo ta rặn, nhỡ đâu rặn ra luôn trên giường thì sao?
Còn nữa, thứ nước bọn họ cho ta uống là thứ quỷ quái gì vậy? Sao đắng ngắt thế này, không phải là thuốc độc đấy chứ? Mà sao mắt ta không mở ra được thế này?
“Vương phi, người cố lên, nếu không cố gắng thì Tiểu hoàng tôn sẽ gặp nguy hiểm đấy.
” Một giọng nói lo lắng của một phụ nhân vang lên bên tai Quân Uyển.
Quân Uyển cố hết sức mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt khiến nàng sững sờ.
Nhưng nàng còn chưa kịp hoàn hồn, cảm giác căng tức nơi bụng dưới khiến nàng phải dùng sức theo bản năng.
Dù hiện tại vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có một điều Quân Uyển có thể khẳng định: nàng đang sinh con.
Nhận thức được điều này, nàng vội vàng điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng giữ bình tĩnh và phối hợp với bà đỡ.
“Đúng rồi, đúng rồi, chính là như vậy đó Vương phi.
Khi nào nô tỳ bảo người dùng sức thì người hãy dồn sức.
” Bà đỡ lớn tiếng nói.
Một ma ma đứng bên cạnh ân cần lấy khăn lụa lau mồ hôi trên mặt Quân Uyển.
Một cơn đau dữ dội ập đến, Quân Uyển buột miệng mắng: “Nếu để lão nương biết được là ai khiến lão nương mang thai thì lão nương nhất định sẽ thiến hắn ta!”
Tất cả mọi người đều bị câu nói táo bạo này của Quân Uyển làm cho kinh hãi.
Chiến Vương phi vậy mà lại dám mắng Chiến Vương, lại còn muốn thiến ngài ấy nữa chứ, gan to bằng trời hay sao?
Thế nhưng, bọn họ cũng chỉ dám nghĩ thầm trong lòng mà thôi, hiện giờ Vương phi đang sinh con, không ai dám lơ là bất cẩn.
Tận nơi biên ải xa xôi, Mặc Diễm vừa chém rơi đầu tên địch, bỗng cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, rùng mình một cái.
Đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy lạnh lẽo đến vậy sau khi giết vô số người, trong lòng chợt dâng lên một cảm giác khó tả.
Còn ở kinh thành, sau khi mắng xong, Quân Uyển dồn hết sức lực, rặn một cái thật mạnh rồi sau đó ngất lịm đi.
“Oe ~ oe ~ oe ~”
Tiếng khóc oe oe của đứa trẻ vừa cất lên, giọng nói ban nãy lại vang lên: “Không xong rồi! Vương phi lại ngất đi rồi!”
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa