Dẫn Nhi Tử Đi Lưu Đày Sơ Sẩy Thế Nào Lại Trở Thành Hoàng Đế


Vương công công nghe xong thì ngẩn người, sau khi hoàn hồn, ông ta vội vàng tiếp nhận thánh chỉ, rồi lui xuống soạn thảo và truyền chỉ.

Đây là lần đầu tiên ông ta thấy Hoàng thượng ban tên cho hoàng tôn khi đứa trẻ vừa mới sinh ra, có thể thấy Hoàng thượng yêu thương Chiến Vương đến nhường nào.

Nụ cười trên môi Di Quý phi không hề tắt, cuối cùng thì Diễm Nhi của bà ấy cũng đã có nhi tử rồi.

--------
Lúc này, ở phủ Chiến Vương.

Quân Uyển từ từ tỉnh lại, nàng không vội mở mắt mà từ từ tiếp nhận những ký ức xa lạ trong đầu.

Nàng không thể ngờ mình lại xuyên không, hơn nữa lại xuyên vào một triều đại không có trong lịch sử.

Nguyên chủ của cơ thể này cũng tên là Quân Uyển, là công chúa của nước Ngân Lang, đến nước Long Nguyên hòa thân.

Lần đầu tiên gặp mặt, nguyên chủ đã phải lòng Chiến Vương Mặc Diễm của Long Nguyên, năn nỉ Hoàng đế Long Nguyên ban hôn cho hai người.


Ai ngờ, Chiến Vương căn bản không thích nàng ấy, ngày thành thân còn yêu cầu ngoại trừ nha hoàn và ma ma thân cận thì không cho phép bất kỳ ai bước vào Vương phủ, nguyên chủ đều đồng ý.

Thế nhưng đêm tân hôn, nàng ấy bị người ta hạ dược, đến người chung chăn gối cũng không biết là ai.

Còn Chiến Vương thì ngay ngày hôm sau đã lên đường ra trận, nguyên chủ cứ thế sống mơ mơ màng màng cho đến ngày sinh nở, vì kiệt sức mà chết, nàng mới xuyên đến đây.

Quân Uyển thầm mắng ông trời vô số lần.

Vì có dị năng nên nàng trở thành một quân y của lực lượng đặc nhiệm.

Lần này chỉ vì về nhà thăm người thân, ngủ một giấc trên giường của mình, vậy mà lại xuyên không?
Nàng không cam tâm, thật sự rất không cam tâm, không ngờ chuyện chết bất đắc kỳ tử này lại xảy ra với nàng.

Quân Uyển cẩn thận nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra với mình ở kiếp trước, cố gắng tìm ra một chút manh mối.


Lúc này, nàng đột nhiên nhớ ra, chưa đầy mười tháng trước, nàng cũng đã về nhà một chuyến.

Khi đó, hình như còn mơ thấy một giấc mơ, trong mơ nàng và một nam nhân tóc dài triền miên bên nhau trong một căn phòng toàn màn lụa đỏ.

Giấc mơ đó chân thật đến mức thậm chí nàng còn nghe thấy cả tiếng thở dốc của nam nhân.

Thế nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, nàng vẫn ở trong phòng mình, trên người không có gì bất thường, hơn nữa, nàng cũng không nhớ nổi dung mạo của người nam nhân trong mơ.

Nàng cố gắng nhớ lại xem hai lần về nhà này có gì khác so với những lần trước hay không.

Điều duy nhất khiến nàng nghĩ đến là vào lần về nhà trước, mẹ đã cho nàng một miếng ngọc bội.

Nghĩ đến miếng ngọc bội, nàng vội vàng đưa tay lên sờ soạng trước ngực, quả nhiên sờ thấy một vật giống như ngọc bội.

Quân Uyển mở mắt ra, thấy nó giống hệt miếng ngọc bội mà mẹ nàng đã tặng.

Rốt cuộc là trùng hợp hay là cùng một miếng ngọc bội?
“Oe ~ oe ~” Lúc này, tiếng khóc của đứa trẻ vang lên.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận