Đan Nữ

Đan Nữ chưa kịp nói gì thì Hồng Liên vội vàng tiến vào bẩm báo: "Hoàng Thượng, Tể tướng đại nhân tới."

"Mau mời vào!" Huyền Dương Tử vẻ nghiêm túc, lúc này Ngô Tây Giới đột nhiên đến chắc chắn có việc gấp.

Quả nhiên Ngô Tây Giới sắc mặt lo lắng bước vào, hắn bái kiến Huyền Dương Tử cùng Đan Nữ xong, cũng không tránh nàng mà gấp giọng nói luôn:"Hoàng Thượng, Thái Nguyên Vương mang 5000 tinh binh đã đang tới ngoại ô kinh thành, chỉ khoảng năm sáu ngày sau là vào đến kinh."

"Tới nhanh như vậy? Hơn nữa, động tĩnh lớn như vậy người của ta không nghe được tiếng gì sao?" Huyền Dương Tử nói xong, chợt nhớ tới lúc trước phái đi tìm hiểu tin tức phần đa đều là người của Tiêu gia, mà các sư đệ của hắn mỗi người trên tay đều xử lý bốn năm việc một lúc, người có thể dùng được quả thực hữu hạn, thậm chí nếu không phải Tiêu Hoàng Hậu gây chuyện, bọn hắn còn không nghĩ đến có cái tên Thái Nguyên Vương này.

Ngô Tây Giới nôn nóng nói: "Hoàng Thượng, Thái Nguyên Vương không có dâng tấu xin chỉ thị đã tự ý mang binh về kinh, rõ ràng ý đồ bất chính, nếu để cho hắn vào được trong thành chỉ sợ tất sẽ loạn."

Huyền Dương Tử nói: "Hắn dám vào kinh hẳn đã làm chuẩn bị, chúng ta bất động còn được, vừa động, hắn liền có cớ gây bạo động. Đợi trẫm tuyên Thân tướng quân thương nghị rồi nói sau."

Nói đến đấy, hắn liền cùng Ngô Tây Giới ra cửa, đi về hướng Ngự Thư phòng.

Mấy ngày sau, Thái Nguyên Vương quả nhiên đến ngoài thành, Thân tướng quân mang người ra khỏi thành đón, không biết đã nói với Thái Nguyên Vương những gì, Thái Nguyên Vương cuối cùng ở ngoài thành hạ trại, dàn xếp mấy ngàn tinh binh xong xuôi liền chỉ mang theo mấy chục hộ vệ vào thành.

Nghe tin Thái Nguyên Vương đến, Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân không giấu được vui mừng, vội vã đi gặp Tiêu Hoàng Hậu báo tin.

Sáng sớm, Đan Nữ theo Huyền Dương Tử vào triều liền cảm giác được không khí không giống như bình thường, nghĩ nghĩ cũng biết, Thái Nguyên Vương có binh lực, nếu hắn nhân lúc cháy nhà đi hôi của, Huyền Dương Tử vì còn có đám người Nhậm Thái Hậu vướng bận, chắc chắn sẽ chịu thiệt.

Đợi hạ triều, Huyền Dương Tử đi Ngự Thư phòng cùng Tể tướng thương thảo đại sự, Đan Nữ trở về Minh Hòa điện.


Nàng vừa mới ngồi xuống, Hồng Liên chạy vào nói: "Quý phi nương nương, tiểu đạo trưởng Quỳ Phiến cầu kiến!"

"A! Để đệ ấy vào đi!" Đan Nữ hơi ngoài ý muốn, Quỳ Phiến lúc trước chỉ là đan đồng của Tam Thanh quán, lại còn nhỏ tuổi, từ lúc nàng phong Quý phi đều không dám lại gần, bây giờ thế nào lại đến đây?

Quỳ Phiến đi vào, hành lễ xong mới nhỏ giọng nói: "Quý phi nương nương, có chuyện xấu!"

Đan Nữ để Hồng Liên lui ra, cười hướng Quỳ Phiến nói: "Đừng hoảng hốt, đệ cứ từ từ nói rõ xem nào."

Quỳ Phiến lấy vạt áo lau mồ hôi nói: "Hôm nay đệ chui chuồng chó chơi chẳng may bị kẹt ở bên trong ra không được, đang lúc đệ sốt ruột thì nghe được có tiếng bước chân đi qua, nguyên bản đệ muốn kêu cứu, nào ngờ chưa kịp gọi thì nghe được giọng của Tiêu lão gia và Tiêu phu nhân. Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân đứng ở trước chuồng chó, nghĩ không có người vì vậy to nhỏ nói chuyện. Bọn họ thương lượng, đợi đón Thái Nguyên Vương vào cung, liền khiến cho Thái Nguyên Vương nhân cơ hội chém chết Quý phi nương nương, chọc giận Hoàng Thượng, Hoàng Thượng giận dữ, bọn họ có thể thuận thế làm loạn. Sự thành sẽ bỏ trống ngôi vị hoàng đế, để Thái Nguyên Vương làm Giám quốc, sau đó tập kết binh lực tìm cách cứu Thành Thái Hoàng đế trở về."

Đan Nữ cũng biết, nghênh Huyền Dương Tử trở về đăng cơ là chủ ý của Thân tướng quân, Tiêu gia không đồng ý. Nay Thái Nguyên Vương đến, trong tay có binh, lại cũng là hoàng thất huyết mạch, nếu cấu kết với Tiêu gia cùng đối phó Huyền Dương Tử, Thân tướng quân không chừng sẽ vì Thái Nguyên Vương có binh, sợ dẫn phát nội loạn mà hi sinh Huyền Dương Tử đâu!

Quỳ Phiến còn nôn nóng nói: "Bọn họ còn nói, Đại sư huynh đăng cơ, Kim quốc sẽ cho rằng Thành Thái Hoàng đế không trọng yếu như trước, tất nhiên thả lỏng cảnh giác, là thời cơ để Thân tướng quân đi cứu Thành Thái Hoàng đế, lúc ấy, nếu Thái Nguyên Vương đã giam lỏng Đại sư huynh, Thành Thái Hoàng đế trở về, cũng sẽ không xuất hiện tình huống lúng túng một nước hai vua."

Đan Nữ cảm thấy lòng trầm xuống, Thân tướng quân đón Huyền Dương Tử trở về đăng cơ là vì muốn lừa gạt Kim quốc, nhân cơ hội cứu Thành Thái Hoàng đế? Nàng hiện nay là Huyền Dương Tử Quý phi, hắn nếu có chuyện, chính nàng cũng khó thoát khỏi cái chết.

Quạt lá cọ nói xong, lại bổ sung: "Bọn họ đi rồi, lòng đệ nóng như lửa đốt, không hiểu vì sao lại bò ra được khỏi chuồng chó, đệ định đi tìm Nhị sư huynh bẩm báo, nhưng lại không thấy, các sư huynh khác cũng không gặp được, vì vậy đành phải đến tìm Quý phi nương nương."

Đan Nữ nói: "Vì Thái Nguyên vương vào kinh, Hoàng Thượng sợ có biến cố đều giao việc cho bọn họ đi làm, lúc này bọn họ người người đều bận rộn, đệ không tìm được cũng đúng." Nói xong lấy một đĩa trái cây cho Quỳ Phiến, dặn cứ như bình thường ra ngoài đi chơi, có cái gì dị thường lại đến bẩm báo.


Quỳ Phiến được quả ăn, vô cùng cao hứng lui ra.

Đến tối, Huyền Dương Tử vẫn ở Ngự Thư phòng nghị sự đến tận nửa đêm, thuận tiện liền ngủ luôn ở Ngự Thư phòng không về Minh Hòa điện.

Đan Nữ để Trần Thủy Hà hầu hạ lên giường nghỉ ngơi, cũng không đùa giỡn nàng, chỉ trầm mặc suy nghĩ.

Hôm sau là ngày hưu mộc, Đan Nữ không cần phải lên điện cầm quạt, liền ở tẩm cung ngủ nướng một chút, đợi nàng tỉnh dậy, Quỳ Phiến lại đến báo tin:"Quý phi nương nương, Thái Nguyên Vương vào cung, đang cùng Tiêu đại nhân đi hướng về phía bên này!"

Đan Nữ cảm thấy trong đầu vang lên “ầm” một tiếng, Huyền Dương Tử đang ở Ngự Thư phòng, Thái Nguyên Vương không đi Ngự Thư phòng đi bái kiến, hướng bên này đi làm cái gì? Chẳng lẽ muốn giết nàng?

Lúc này, Tiêu đại nhân đang cùng Thái Nguyên Vương nói chuyện, kể lể khổ sở: "Tên đạo sĩ kia kéo bọn sư đệ vào cung không thèm đem chúng thần để vào mắt, chuyện này vua tôi có khác, thần nhẫn nhịn, nhưng không ngờ hắn còn dung túng Đan Nữ tiện nhân kia bắt nạt Hoàng Hậu nương nương, sau còn sai người ban đêm đi cạo trọc đầu nương nương tóc, khiến Ngài ấy không dám đi ra ngoài, chỉ có thể quanh quẩn trong các. Vương gia, Ngài đã đến, xin hãy làm chủ cho chúng thần."

Thái Nguyên Vương năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, vốn ở đất phong tĩnh dưỡng, căn bản không có suy nghĩ gì quá phận, bất ngờ thế sự vô thường, thế nhưng ông ta lại có cơ hội vào kinh, hơn nữa còn có thể làm Giám quốc, tương lai sau này còn có thể.... Tuy vậy, Thái Nguyên Vương cũng chưa đến mức lóa mắt, vẫn còn tính toán được thiệt hơn, cảm thấy cứu Thành thái hoàng đế về không phải là chuyện dễ dàng, nhưng nếu hiện tại liên thủ với Tiêu gia giết chết Huyền Dương Tử, nắm giữ triều chính thì lại là chuyện không khó.

Ông ta trong lòng vừa nghĩ, mở miệng nói: "Bạch Thạch tuy ở Tam Thanh quán thanh tu mười lăm năm, cũng có chút võ công nhưng trong tay không có binh lực, có gì mà đáng sợ? Quý phi của hắn xuất thân thấp hèn, vô quyền vô thế, nếu không thích, đem giết cũng chẳng qua là giết một đứa dân đen mà thôi."

Tiêu lão gia chờ chính là những lời này, nay nghe được trong lòng mừng như bắt được vàng.


Bọn họ đến gần Minh Hòa điện, liền gặp hai nữ nhân từ trong điện đi ra, một người chừng mười sáu mười bảy tuổi, một người hẳn đã ngoài hai mươi, vừa đi vừa cười nói vui vẻ.

Tiêu lão gia chỉ vào cô gái mười sáu mười bảy tuổi nói: "Vương gia, nàng chính là Đan Nữ."

Một nữ nhân, giết liền giết, có cái gì phải đắn đo? Thái Nguyên Vương nghe Tiêu lão gia chỉ điểm, rút kiếm xông về phía Đan Nữ và Âu Dương thị.

Đan Nữ vừa ra điện, liền thấy được đám người Thái Nguyên Vương, không chút nghĩ ngợi đã dừng bước, kéo tay Âu Dương thị hét: "Chạy mau, có người muốn giết chúng ta!"

Âu Dương thị bị Đan Nữ kéo, không tự chủ được cũng chạy theo.

"Đứng lại!" Thái Nguyên Vương gặp hai nữ nhân đột nhiên bỏ chạy cũng có chút cảm thấy kinh ngạc, chỉ là kiếm đã rút ra, lúc này không lý do để người chạy mất, vì vậy xách kiếm chạy đuổi theo đằng sau.

Tức thì bốn bề náo loạn, la hét ầm ĩ, Đan Nữ cùng Âu Dương thị đang chạy thục mạng, bỗng phía trước có người ngăn cản, lại có tiếng người quát, Âu Dương thị nhận ra có tiếng của phu quân nhà mình vội khóc hô lên: "Phu quân cứu mạng!"

Đan Nữ cũng theo hô: "Phu quân cứu mạng!"

Thái Nguyên Vương nghe được Âu Dương thị cùng Đan Nữ cùng kêu phu quân cứu mạng, nghĩ hai người các nàng đều là phi tử của Huyền Dương Tử, lúc này lại nghe được tiếng Huyền Dương Tử quát lên, ông ta ỷ vào ngoài thành còn có tinh binh, Huyền Dương Tử không dám làm gì, cũng không dừng lại, cầm kiếm đâm thẳng về phía hai nữ nhân kia.

Chỉ nghe thấy có người thét lớn một tiếng, một thanh kiếm chém đến hất kiếm của Thái Nguyên Vương ra, sau đó một người khác cầm phất trần nhảy ra cùng ông ta đánh lên.

Người đỡ kiếm của Thái Nguyên Vương là Thân tướng quân, mà dùng phất trần cùng ông ta đánh là Huyền Dương Tử.

Thân tướng quân bắt vợ chồng Thành vương gia làm con tin bức Huyền Dương Tử trở về kế vị cũng chỉ là kế tạm thời, còn chân chính đại kế vẫn là muốn cứu Thành Thái Hoàng đế. Thái Nguyên Vương vào kinh, tuy biết ông ta không có ý định tốt lành gì, nhưng đối phương có binh, trong tay hắn lại đang thiếu người, nếu như mượn được binh để dùng thì không còn gì tốt hơn. Chỉ là hắn vừa mới cùng Huyền Dương Tử ở Ngự Thư phòng nghị sự, thì có người đến báo, Thái Nguyên Vương cầm kiếm vào Minh Hòa điện, ý đồ giết người. Hắn chưa kịp phản ứng, Huyền Dương Tử đã lôi tay hắn nói: "Tướng quân theo trẫm đi xem một cái, rốt cuộc là sao thế này?"


Bọn họ vừa đi đến bên này, quả nhiên liền thấy Thái Nguyên vương cầm kiếm đuổi giết hai nữ nhân. Một người là Quý phi nương nương, một người lại là phu nhân của hắn.

Nghe được Âu Dương thị hô cứu mạng, Thân tướng quân trong lòng dấy lên một ngọn lửa hừng hực, xông lên phía trước hất Thái Nguyên Vương ra, kéo Âu Dương thị về phía sau, xong lại thấy Huyền Dương Tử đã cùng Thái Nguyên Vương đánh nhau, không hề nghĩ ngợi liền tiến đến hỗ trợ.

Huyền Dương Tử muốn, chính là Thân tướng quân tham dự.

Bọn Tiêu lão gia thấy sự tình có biến đang muốn bỏ chạy thì gặp Huyền Phi Tử dẫn thị vệ từ đầu khác chạy tới.

Huyền Phi Tử vung tay, Trần Tử Bình liến chỉ huy ngự tiền thị vệ đồng loạt tiến lên bắt lấy đám người Tiêu gia.

Đến tối, các vị đại thần liền nghe nói, Thái Nguyên Vương vào cung cùng Tiêu lão gia tranh đấu, chết dưới tay thủ hạ Tiêu gia, Thân tướng quân vì cho người nhà cũng binh tướng của Thái Nguyên Vương một cái công đạo, đã bắt hết gia tướng Tiêu gia, lại chém đầu Tiêu lão gia, mang ra khỏi thành giao cho Thái Nguyên Vương Phó tướng, sau đó lại an ủi dụ dỗ một phen, làm cho Phó tướng gia nhập đại quân, cùng nhau hộ quốc. Phó tướng kia nghĩ bọn hắn theo Thái Nguyên Vương vào kinh, nay Thái Nguyên Vương đã mất, bọn hắn cũng không biết đi đường nào, vì vậy đồng ý gia nhập dưới trướng Thân tướng quân.

Nửa đêm, Huyền Dương Tử xử lý xong việc trở về Minh Hòa điện, thấy Đan Nữ đang dựa vào thành giường đọc sách, liền ngồi ở mép giường, liếc nàng một cái rồi nói: "Việc hôm nay may nhờ có ngươi phối hợp, nên mới có thể nhất cử lưỡng tiễn, cũng lúc diệt Thái Nguyên Vương và Tiêu lão gia."

Đan Nữ cười nói: "Ta cũng là biết được Thân tướng quân cùng Âu Dương phu nhân là anh em họ, Thân tướng quân rất yêu thương Âu Dương phu nhân, lúc ấy nhìn thấy Thái Nguyên Vương đuổi giết chúng ta, hắn tất nhiên là không nghĩ được nhiều, máu nóng bốc đầu, chỉ có thể cùng ngươi giết chết Thái Nguyên Vương. Nhưng mà hắn cũng có chịu thiệt chút nào đâu, tự nhiên vô cớ được không mấy ngàn tinh binh." Nói đến đây, ánh mắt khẽ chuyển, long lanh ngập nước, cười dài nói: "Lão đạo, ngươi muốn báo đáp ta thế nào đây?"

"Nhậm quân thu hái![1]" Huyền Dương Tử chậm rãi cởi áo.

______________________

Chú thích:

[1]: Nhậm quân thu hái: mời ngươi tới hái. Cái này có thể giải thích như sau, thời xưa người ta thường ví thân thể phụ nữ giống như một mâm ngũ quả, đầu như trái bưởi, mắt như long nhãn, ngực như quả đào, ngõn tay như quả phật thủ, còn một quả nữa mọi người tự tìm hiểu... Khi cô gái trưởng thành tựa như là lúc hoa quả đã chín, chỉ còn chờ người hái, giải thích đến đây đã được chưa?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận