Nói là mời cơm, nhưng Hạ Kính Sinh mới đi ra từ phòng vẽ tranh còn xách hộp vẽ, không tiện đến chỗ xa quá, vì vậy anh chủ động đề nghị đến nhà ăn trường gần đó.
Đường Lạc hoàn toàn không có ý kiến gì.
Cũng không phải muốn tiết kiệm tiền.
Hạ Kính Sinh giúp một việc quá lớn, cậu mời một bữa rẻ, tự nhiên có lý do đề xuất lần sau lại bù.
Một tới hai đi lại có thể gặp lại, chẳng lẽ không đẹp ư.
Nhà ăn trong trường gần nhất cách phòng vẽ tranh chỉ có năm phút đi bộ.
Đi vài bước, Hạ Kính Sinh đột nhiên hỏi: “Cậu không khỏe trong người à, nếu không để lần sau?”
Đường Lạc sững sờ: “Không có mà, em rất khỏe?”
Cậu nói xong còn nhảy hai cái tại chỗ để chứng minh, chọc đối phương cười.
“Tôi thấy vẻ mặt cậu mệt mỏi, đi đường cũng không được tự nhiên, còn tưởng là…”
Đường Lạc lập tức xấu hổ.
Mệt mỏi là đúng, đã lâu rồi cậu chưa ngủ đủ giấc.
Nhưng vấn đề đi đường, toàn do mấy bạn cùng phòng của cậu.
Lúc nãy sau khi được họ nhắc, Đường Lạc không tự chủ bắt đầu ý thức quá độ, sợ mình đi bước nhỏ khi mặc váy ngắn trước mặt Hạ Kính Sinh, thế là cưỡng ép sải bước.
Lại không ngờ trông có vẻ không được tự nhiên.
Trong lòng Đường Lạc lén lút kêu thảm, mặt ngoài vẫn phải giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì: “Em bước đi như bay người nhẹ như…”
Chữ yến còn chưa nói ra, cậu cũng vì không nhìn đường mà vấp phải cái hố ở mặt đường lảo đảo mấy bước về phía trước, suýt nữa đã ngã sấp mặt.
Khó khăn ổn định cơ thể, mặt cậu đỏ tới mang tai nhìn lại, thấy Hạ Kính Sinh đang định duỗi tay đỡ cậu.
Mắt thấy không sao, đối phương rút tay về còn mất tự nhiên sờ lên mũi.
Thỉnh thoảng Đường Lạc cũng sẽ làm động tác này, ví dụ như trên đường cái nhớ tới chuyện thú vị không nhịn được cười lại sợ mình có vẻ quái lạ, cậu đều sẽ che một cái giấu đầu hở đuôi như vậy.
Hiển nhiên Hạ Kính Sinh cũng muốn che giấu, tiếc là không che được.
“Trường này nên sửa rồi,” Lúc nói chuyện anh không nhìn Đường Lạc, khóe miệng không kìm được cong lên, “Đường gồ ghề, nên cẩn thận sẽ tốt hơn.”
Mất mặt trước mặt nam thần.
Trong lòng Đường Lạc điên cuồng kêu rên, mặt ngoài vẫn phải ráng chống đỡ điệu bộ bình tĩnh, đi đường cũng sắp cùng tay cùng chân rồi.
Cậu cúi đầu cứng đờ di chuyển mấy bước, trong đầu vẫn điên cuồng suy nghĩ làm thế nào để hóa giả không khí ngột ngạt này, đột nhiên nghe thấy người bên cạnh khẽ “Ơ” một tiếng.
Đường Lạc vô thức ngẩng đầu, thấy Hạ Kính Sinh đang nhìn về phía một cô gái cách đó không xa.
Sau khi thấy rõ gương mặt người kia, Đường Lạc cũng “Ơ” một tiếng theo.
Là Chu Tĩnh.
Là một người trong cuộc của sự kiện trước đó, thoạt nhìn cô tiều tụy hơn Hạ Kính Sinh rất nhiều, cả người gầy rộc hẳn đi, đứng ở đó giống một cái cọc.
Gió thổi qua bên người cô làm tung bay váy áo, cả người sinh ra một cảm giác lung la lung lay.
Cô đang đứng bên cạnh bồ hoa cúi đầu bấm điện thoại, ánh mắt nhìn xuống, sắc mặt trắng bệch, hoàn toàn không chú ý đến tầm mắt của hai người kia.
Đến nay Đường Lạc vẫn chưa rõ ngọn nguồn câu chuyện, bây giờ không khỏi có mấy phần xấu hổ, không biết nên phản ứng thế nào.
Cậu lại quay đầu nhìn về phía Hạ Kính Sinh, thấy đối phương hơi nhíu mày.
“Cậu chờ tôi một cát.” Anh nhỏ giọng dặn Đường Lạc một câu, sau đó bước nhanh chạy về phía Chu Tĩnh.
Đường Lạc đứng tại chỗ không biết có nên đuổi theo hay không.
Mãi cho đến khi Hạ Kính Sinh chạy đến trước mặt cô, hình như nhỏ giọng gọi một câu, Chu Tĩnh mới lấy lại tinh thần.
Ngay sau đó, cảm xúc hốt hoảng lập tức leo lên gương mặt vốn không có biểu cảm của cô.
Cô vô thức lùi lại nửa bước, ngón tay nắm chặt điện thoại cũng trở nên trắng bệch.
Dường như Hạ Kính Sinh đang nói gì đó với cô, tiếc là âm thanh nhỏ quá, Đường Lạc lại đứng hơi xa nên thực sự không nghe rõ.
Chu Tinh một mực không nói gì.
Cô cúi đầu cắn môi, bàn tay cầm di động để trước ngực, nhìn lại giống như đang khẽ run.
Sau khi Hạ Kính Sinh nói thêm mấy câu, Chu Tĩnh lắc đầu nguầy nguậy.
Đường Lạc đứng tại chỗ nhìn mà nóng lòng không thôi, cuối cùng vẫn không thể chống lại lòng tò mò, cậu bèn lặng lẽ đến gần hai người kia.
Sau khi đến gần, cậu mới phát hiện Chu Tĩnh đang khóc.
Lặng yên không một tiếng động, chỉ thỉnh thoảng hít mũi, nước mắt lại liên tục tuôn ra từ trong hốc mắt.
Hạ Kính Sinh đặt hộp vẽ trên tay xuống, lại cởi balo sau lưng, mở khóa kéo rìa ngoài ra lấy một túi khăn giấy đưa tới.
Chu Tĩnh không nhận.
Nước mắt của cô rơi lã chã, cuối cùng khi lên tiếng, giọng nói vẫn dính như lần trước: “Xin lỗi.”
Hạ Kính Sinh rút tay về, sau đó cúi đầu mở gói khăn giấy, rút một tờ bên trong ra, anh kéo một tay Chu Tĩnh, nhét tờ khăn giấy kia vào.
“Lau đi, nếu không lại có người vây xem.”
Đường Lạc – một quần chúng vây xem ở hiện trường, chột dạ vô cùng.
Chu Tĩnh cẩn thận mở khăn giấy ra, lau mũi một cái.
Tiếp đó không nói tiếng nào.
Sau một lúc lâu, Hạ Kính Sinh thở dài: “Cô kiên trì không nói, không ai giúp được cô đâu.”
Chu Tĩnh cắn môi một cái, nhỏ giọng lặp lại lần nữa: “Xin lỗi… xin lỗi…”
“Tôi không quan tâm những chuyện kia,” Giọng nói của Hạ Kính Sinh đột nhiên mang theo thiếu kiên nhẫn rõ rệt, “Thôi, tùy cô vậy.”
Anh nói xong định xách hộp vẽ quay người rời đi, Đường Lạc đột nhiên tiến lên một bước kéo anh lại.
“Tôi quan tâm!” Trong lúc tình thế cấp bách, âm lượng của cậu hơi lớn, “Đàn chị, vừa rồi tại sao chị phải xin lỗi?”
Cậu đột ngột lên tiếng, lúc này Chu Tĩnh mới chú ý đến sự tồn tại của cậu, sau khi kinh ngạc ngắn ngủi lại không đưa ra bất kỳ câu trả lời gì, chỉ yên lặng nhìn đi chỗ khác.
“Chị nói xin lỗi, là vì chị đổ oan cho anh ấy, đúng không??” Đường Lạc truy hỏi, “Chị đang bôi nhọ anh ấy.”
Chu Tĩnh lại nhìn cậu một cái, lúc mở miệng giọng cũng đang run, vẫn là hai chữ chẳng hề có ý nghĩa kia: “Xin lỗi…”
“Chị thừa nhận rồi?” Đường Lạc truy hỏi, “Chị thừa nhận chị đang vu oan anh ấy, đúng không?”
Chu Tĩnh cúi đầu cắn chặt môi lại không nói một lời.
“Tại sao?” Đường Lạc cảm thấy hơi tức giận, “Anh ấy tốt bụng giúp chị, chị lại đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy tốt bụng giúp chị kết quả lại bị chị nói xấu, nhiều người tin là thật đều đang chửi anh ấy chị không thấy hả? Chị ỷ lại anh ấy tốt tính…”
Nói còn chưa dứt lời, Hạ Kính Sinh chợt duỗi cánh tay vòng qua bả vai cậu kéo cậu đến trước mình, sau đó dùng một tay bịt miệng cậu.
“Cậu thật sự muốn bị vây xem à?” Anh dán bên tai Đường Lạc nhỏ giọng nói.
Dưới sự kích động âm lượng cậu quá lớn, quả nhiên đã khiến cho nhiều người xung quanh chú ý.
Trong đó có một số từng nghe tin đồ trước đó, bây giờ giật mình thấy hai người trong cuộc đều ở gần đây, hơn nữa mắt thấy sắp xảy ra tranh chấp, khó tránh khỏi tò mò.
Đường Lạc nhìn một lượt xung quanh, lập tức sợ rồi.
“… Làm sao bây giờ?” Giọng của cậu giảm xuống chỉ bằng một phần mười lúc nãy.
Hạ Kính Sinh lại nhìn Chu Tĩnh vẫn trầm mặc không nói, sau đó duỗi tay nắm cổ tay Đường Lạc: “Đi, đi ăn cơm.”
Hai nhà ăn chia làm hai tầng trên dưới, tầng một xếp hàng mua cơm quẹt thẻ, tầng hai có thể gọi món.
Chỗ này ngoại trừ mấy món xào gia đình còn có vài món ăn đặc sắc như nồi đất, giá cả cao hơn tầng một, nhưng so với bên ngoài vẫn rất tiết kiệm.
Đến tầng hai nhà ăn tìm được chỗ ngồi xuống, Đường Lạc vẫn cảm thấy không cam lòng.
Cậu xụ mặt cau mày hầm hừ không nói một lời, nhìn giống khổ chủ hơn cả Hạ Kính Sinh.
“Đừng giận nữa, tôi bị nói vài lời lại không đau không ngứa,” Người trong cuộc chỉ có thể khuyên ngược lại cậu, “Cậu thế này tôi sẽ nghi ngờ cậu không muốn mời tôi ăn cơm.”
“Anh không để bụng em cũng tức giận, “Đường Lạc úp sấp lên bàn, “Thiệt thòi em trước kia còn cảm thấy chị ta tốt.”
Hạ Kính Sinh đột nhiên bật cười, nhỏ giọng nói: “Cậu xem ai không phải người tốt.”
Ngữ điệu của anh chợt nghe loáng thoáng còn mang theo vài phần mỉa mai, Đường Lạc nghe xong sững sờ, vô thức ngẩng đầu: “Hả?”
“Hửm?” Hạ Kính Sinh cười với cậu, “Sao vậy?”
Vẻ mặt và giọng điệu của anh đều hết sức dịu dàng, nên Đường Lạc tin chắc mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác.
Gọi đồ ăn xong, Đường Lạc lại không kìm được muốn suy nghĩ linh tinh.
“Đàn anh này, anh có từng nghĩ, chị ấy đổ oan cho anh, rốt cuộc là bảo vệ ai nhỉ?” Cậu nghiêng đầu gặm đũa, “Lúc nói tin nhắn thoại với anh chị ta chưa hề nhắc đến à?”
Hạ Kính Sinh hơi nhíu mày: “Không nói kỹ càng, tôi cũng không tiện đoán mò, nhưng…”
“Nhưng gì?”
“Lúc nói tin nhắn thoại với tôi có một nửa thời gian cô ấy đều khóc, nghe… rất tuyệt vọng.”
Đường Lạc đột nhiên cảm thấy có phần không chân thật.
Trước kia cậu vẫn nghĩ Chu Tĩnh là cô gái cởi mở, bây giờ lại như thể biến thành một người làm bằng nước, chỉ còn lại một chức năng là rơi nước mắt.
“… Tôi nghi ngờ, cô ấy không nói có lẽ không phải vì bảo vệ người kia,” Biểu cảm của Hạ Kính Sinh trở nên nghiêm túc, “Có lẽ cô ấy… không dám?”
Đường Lạc sửng sốt.
“Cô ấy không dám chỉ ra, cho nên lúc bạn trai cô ấy nghi ngờ là tôi Chu Tĩnh đã thuận nước đẩy thuyền,” Hạ Kính Sinh nói xong cười khổ một cái, “Nhưng cô ấy không chịu nói sự thật với tôi, tôi cũng hết cách.”
“Ý anh là…” Đường Lạc kinh ngạc, “Chị ấy… có thể bị…”
“Tôi đoán mò, cậu đừng nói ra ngoài,” Hạ Kính Sinh nhỏ giọng thở dài, “Chắc cô ấy có oan ức của mình, nhưng…”
Anh nói xong dừng lại rất lâu, cũng không có ý tiếp tục lên tiếng.
Vì vậy Đường Lạc không kìm được hỏi: “Nhưng gì anh?”
“Chuyện này không quan tâm có muốn hay không tôi cũng bị liên lụy rồi, cho nên nếu có điều kiện, đương nhiên tôi muốn làm rõ ràng,” Hạ Kính Sinh nói, “Tôi từng nghĩ đến việc giúp cô ấy, nhưng cô ấy một mực không phối hợp, thật ra tôi cũng không kiên nhẫn giỏi đến vậy.”
Đường Lạc nhìn anh, chớp chớp mắt, không nói gì.
“Làm sao?” Hạ Kính Sinh hỏi.
“Em đang nghĩ…” Đường Lạc nói, “Nếu thật sự như anh phỏng đoán, có lẽ em biết tại sao lúc trước chị ấy lựa chọn liên lạc với anh.”
“Bởi vì trông tôi rất giống người quá tốt?”
“Anh vốn rất tốt,” Đường Lạc nói, “Nhưng không chỉ như vậy.
Không phải bạn trai chị ấy nói trước kia chị ấy luôn thích anh à.
Trong mắt chị ấy, anh là người dịu dàng đáng tin.”
Hạ Kính Sinh đưa mắt nhìn xuống, nhún vai.
“Khi tuyệt vọng nhất đi đến bước đường cùng, anh là người có thể dựa vào mà chị ấy có thể nghĩ tới,” Đường Lạc nói, “Cho nên lúc đó chị ấy mới nghĩ đến việc liên lạc với anh.”
“… Tôi nên cảm động vì thế hả?” Hạ Kính Sinh nói.
“Anh nên tức giận mới đúng,” Đường Lạc nói, “Cho dù lý do là gì, cuối cùng chị ấy cũng đang thêm phiền phức cho anh.
Cho nên em mới nói anh thật sự quá tốt.
Nếu như là em, đã tức giận đến mức đại chiến với chị ấy ba trăm hiệp từ lâu rồi, đâu còn nghĩ đến việc chị ấy có nỗi khổ tâm hay không, mình có thể giúp đỡ không.”
“Thật hả?” Hạ Kính Sinh nói, “Tôi nghĩ với tính cách của cậu cũng sẽ không nhẫn nhịn được muốn làm gì đó.”
“Bây giờ chắc chắn em muốn chứ,” Đường Lạc nói, “Không biết rõ ràng kẻ cầm đầu là ai, anh sẽ chịu nỗi oan này mãi mãi.”
“… Tôi thật sự không quan tâm những thứ này.” Hạ Kính Sinh nói, “Người không liên quan nghĩ thế nào cũng không ảnh hưởng đến tôi.”
Đường Lạc cúi đầu xuống bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Nhưng em để bụng mà.”.