Tỏ tình là một chuyện phải vô cùng thận trọng, Đường Lạc vốn hiểu lý lẽ này.
Trước kia cậu từng thấy một câu nói, “Tỏ tình không phải là kèn lệnh phát động xung phong, mà là khúc khải hoàn chiến đấu thắng lợi”, cậu rất tán thành.
Cho nên lúc đầu, cậu đã lên kế hoạch.
Tìm cơ hội giả vờ ngẫu nhiên gặp, sau đó bắt chuyện lôi kéo làm quen, trước tiên làm bạn bè bình thường lại cố gắng chút xíu rút ngắn khoảng cách.
Biết lớp sẽ tra được thời khóa biểu, có thời khóa biểu thì có thể xác định vị trí để chờ người.
Mỗi tuần Đường Lạc sẽ giết thời gian ít nhất hai buổi chiều trong thư viện cũ của trường, chỉ vì tìm cơ hội có thể gặp thoáng qua Hạ Kính Sinh trong phòng vẽ tranh chếch đối diện thư viện.
Sau hai tháng, cuối cùng cậu đã chứa đầy can đảm, chủ động nói câu đầu tiên với người ta.
“Là anh Hạ Kính Sinh đúng không? Không ngờ có thể gặp anh ở đây… Không không, chắc anh không biết em, em cũng tốt nghiệp ở Tây Mỹ, đúng đúng đúng, em là đàn em của anh.”
Sau đó thuận lợi khiến người ta khó có thể tin nổi.
Mặt dày mày dạn xin được Wechat của đối phương, buổi tối hôm đó cậu vẫn đang suy nghĩ làm thế nào gợi chuyện để không có vẻ quá đột ngột, thì chợt bị kéo vào một nhóm.
Hạ Kính Sinh nói cho cậu biết, đó là hội cựu học sinh Tây Mỹ ở đại học C.
Tổng thành viên của nhóm đáng ngạc nhiên, nhưng ba phần tư trong đó đều đã tốt nghiệp, số còn lại phân bố trong từng khóa chuyên ngành của Học viện Mỹ thuật đại học C, định kỳ sẽ ra ngoài tụ tập cùng nhau.
Đường Lạc nổi lên trong nhóm đặc biệt tích cực, chẳng mấy chốc đã thân quen với mấy người thích phát biểu.
So ra, Hạ Kính Sinh gần như không hay lên tiếng trong nhóm, khiến Đường Lạc rất khó tìm cớ để tán gẫu riêng với anh.
Nhưng hôm qua, lần đầu tiên tham gia buổi họp mặt chính thức của hội cựu học sinh, Hạ Kính Sinh lại chủ động ngồi bên cạnh cậu.
“Đàn em tôi dẫn vào đương nhiên tôi phải chăm sóc.”
Lời nói khi đó của anh có thể khiến thần trí Đường Lạc tê liệt hơn cả cồn.
Dưới sự phấn chấn cao độ của tinh thần, Đường Lạc không để ý đã uống quá nhiều.
Tỏ tình trong trạng thái mất khống chế đương nhiên là ngoài kế hoạch.
Song rõ ràng có thể vãn hồi, lại bị mình tự tay làm hỏng lần nữa, lại là một chuyện khác rồi.
Nếu có thể xuyên qua thời không, Đường Lạc ước gì có thể trở về bóp chết mình.
Chưa nói được mấy lời, thanh tiến độ vừa mới đến một phần trăm, ngay cả xưng hô bạn bè cũng có phần miễn cưỡng, rốt cuộc cậu lấy đâu ra tự tin để tỏ tình theo kiểu tự sát này chứ?
Hình như mỗi lần vừa nhìn thấy Hạ Kính Sinh, trí thông minh của cậu sẽ lập tức giảm đi chín mươi phần trăm, mức độ tâm trạng chập chờn lại tăng vọt hai trăm phần trăm, thần chí không rõ, ngay cả bản thân cũng cảm thấy như tên đần.
Trên xe, cậu đau khổ tột cùng, bất cẩn tí thôi đã qua trạm rồi.
Khi bước chân vào Masked girls lần nữa thì muộn hơn dự tính rất nhiều.
Tiểu Tranh có vẻ rất mừng rỡ với sự xuất hiện của Đường Lạc, nhưng bây giờ hắn không bớt thời gian trò chuyện được.
Khách trong quán ngồi quá nửa, nhưng nhân viên phục vụ lại chỉ có một mình hắn, bận rộn như con quay.
Một tay hắn ôm khay, tay kia ra dấu với Đường Lạc: “Nhanh, qua bên kia, tìm Mộc Tử!”
Đi theo hướng hắn chỉ vào bếp sau, bên trong có một thanh niên mặc áo thun trắng tóc hơi rối, đang vận hành lò vi sóng.
Nhận ra có người đi vào, y quay người lại, sau đó không đợi Đường Lạc giới thiệu đã chủ động cười lên tiếng.
“Cậu chính là Tiểu Đường phải không? Muộn thế, tôi còn tưởng hôm nay cậu không đến cơ.”
“Trên đường bị trễ một lúc,” Đường Lạc lại nghĩ đến chuyện đau lòng, cười không được tự nhiên, “Thực sự xin lỗi.”
“Không sao đâu, bây giờ tôi còn chút chuyện, cậu đợi một lát ha.” Trong lúc nói chuyện đối phương cũng không nhàn rỗi, mở cửa một cái lò vi sóng khác bên cạnh, lấy ra một cái cánh gà nướng bốc hơi nóng đặt vào trong đĩa, tiếp đó lại cầm lấy vài rau xanh trên bàn xử lý bên cạnh, cắt vài đoạn nhỏ đặt ở viền đĩa, cuối cùng lấy ra một cái lọ từ một hàng các loại hương liệu, vẩy một lớp mỏng giữa đĩa.
Thực phẩm lò vi sóng cộng với một ít rau, không khó thực hiện, bề ngoài thành phẩm nom cũng ra dáng.
“Tôi trang trí xấu.
Đổi lại là Tiểu Tranh có thể ghép rau thành trái tim, có điều bây giờ cậu ra thật sự bận quá,” Lúc nói chuyện biểu cảm của đối phương trông cũng rất bất đắc dĩ, “Cho nên là…”
Y nói xong xoay người lại nhìn Đường Lạc: “Khi nào thì cậu có thể tới làm?”
Chuyện này quá đột ngột.
Mặc dù chưa từng có kinh nghiệm làm thêm, nhưng Đường Lạc cảm thấy quá trình phỏng vấn bình thường không nên đơn giản thô lỗ như vậy.
Dù sao cậu vẫn chưa quyết định sẽ làm việc ở đây mà.
“Anh nên hỏi chuyện trước chứ nhỉ, để chúng ta tìm hiểu tình huống của nhau?” Cậu cẩn thận đưa ra ý kiến.
“À đúng, tôi vẫn chưa tự giới thiệu đúng không?” Đối phương nói xong rất tùy ý lau tay lên quần, sau đó vươn đến trước mặt Đường Lạc, “Tôi họ Lý, là ông chủ của quán này, bình thường họ đều gọi tôi là Mộc Tử.”
Đường Lạc cũng duỗi tay: “Chào anh.”
“Nội dung công việc ngày thường ở chỗ tôi rất đơn giản, nếu cậu mới đến thì cậu phụ trách chọn món trước đi.
Bếp sau không dùng lửa, biết dùng lò vi sóng là được, không có gì khó cả.
À đúng, cậu có trang phục của mình chưa?”
Đường Lạc lắc đầu.
“À… Cũng không sao, bên tôi có thể cung cấp, nhưng cần thời gian.
Sinh viên nghỉ làm thêm trước đó vóc người xêm xêm cậu, cậu có thể mặc của cậu ta trước.
Yên tâm, đã giặt sạch rồi.”
Lúc này Tiểu Tranh vọt vào giống như tia chớp, lấy một cái cốc thủy tinh ra khỏi tủ rót đầy nước trái cây tiếp đó cắm một cái ống hút trang trí vào.
Sau khi bỏ đồ uống và đĩa cánh gà nướng vừa rồi và khay, hắn nhìn về phía Mộc Tử một cách nghiêm túc: “Tôi muốn tăng lương.”
Mộc Tử cười khổ: “Được được được, tối nay lại nói được không?”
Thế là Tiểu Tranh lại rời đi giống như gió lốc.
“Cậu cũng thấy đấy,” Mộc Tử thở dài với Đường Lạc, “Chúng tôi thật sự thiếu người.”
“… Cho nên không có yêu cầu gì với nhân viên?” Đường Lạc hỏi.
“Sao có thể, yêu cầu cao ấy chứ, nguyên tắc của tôi là thà thiếu không ẩu,” Mộc Tử nói xong quan sát mặt Đường Lạc từ trên xuống dưới, vẻ mặt tươi cười, “Nhưng cậu rất thích hợp.”
Đường Lạc không nên có nên vui hay không nữa.
“Đừng lo lắng không biết cách chào hỏi khách khứa, dịch vụ của chúng tôi bán khá đặc biệt, các loại nhân viên phục vụ đều sẽ có tiêu thụ.” Mộc Tử nói.
Anh chủ đã nói đến mức này, Đường Lạc cũng không đưa ra ý kiến khác nữa.
Cậu theo Mộc Tử về văn phòng xác định thời gian có thể làm việc mỗi tuần, lại hẹn hai ngày sau tới đây đo kích thước thử tạo hình, cảm giác mình đã hoàn toàn không còn đường lui.
Nhưng khi để lại phương thức liên lạc thì xảy ra chút vấn đề, Đường Lạc tạm thời không có điện thoại.
Sau khi nghe trải nghiệm thảm thương của cậu, Mộc Tử đột nhiên thở phào một cái.
“Thảo nào trông cậu không có tinh thần gì, tôi còn lo lắng vì trong lòng cậu mâu thuẫn,” Y nói xong lục lọi tìm một chiếc điện thoại cũ, “Nếu hỏng trong quán của tôi vậy tôi cũng chịu một nửa trách nhiệm.
Có thể hơi lag nhưng vẫn có thể dùng tạm trước khi cậu mua điện thoại.”
Trước khi đi lại gặp được Tiểu Tranh trong quán, lập tức tỏ vẻ uể oải sau khi biết Đường Lạc sẽ không bắt đầu làm việc từ ngày mai.
Đường Lạc dở khóc dở cười chỉ chỉ trán mình, thế là đối phương rụt cổ lè lưỡi vội vàng chuồn đi.
Nếu không chú ý đến chút cự nự về mặt tâm lý, công việc này thật sự không có gì để bắt bẻ.
Ngoại trừ phần trang phục nữ, nội dung công việc không có bất kỳ độ khó kỹ thuật gì.
Cậu mới hỏi Mộc Tử có cần đặc biệt học cách làm thế nào để ngôn ngữ và hành vi cử chỉ của mình trông giống một cô gái đáng yêu không, lại bị đối phương cười to bác bỏ.
Hoàn toàn khó phân biệt thật giả đã có một Tiểu Tranh rồi, những người khác nên có điểm đặc biệt sẽ tốt hơn.
Về phần ngoại hình cho dù là trang phục, tóc giả hay là trang điểm đều sẽ có người phụ trách, hoàn toàn không cần cậu lo lắng.
Nhưng lượng công việc giai đoạn đầu có thể sẽ hơn nhiều, trái lại cũng sẽ xem xét tăng lương.
Anh chủ này thật sự là người tốt, còn cho cậu một chiếc điện thoại cứu mạng.
Hai đồng nghiệp mà cậu đã gặp hẳn cũng không khó ở chung.
Mặc dù bị đập một viên gạch, nhưng tính cách của Tiểu Tranh khiến người ta hoàn toàn không thể ghét.
Người còn lại là Lão Vương trông có vẻ lạnh lùng, nhưng cảm giác khá là đáng tin, nhìn từ việc anh ta chủ động xử lý vết thương giúp mình làm thế nào cũng không giống người xấu.
Còn hai ngày sau đó có thể dùng để xây dựng tâm lý, nhưng Đường Lạc cảm thấy cửa ải trong lòng mình đã bước qua hơn phân nửa.
Dù sao tạm thời cũng không có việc gì có thể kích thích tâm lý của cậu hơn việc thất tình.
Sau khi quay về phòng ngủ, cậu lập tức lắp sim vào chiếc điện thoại cũ kia và sạc pin cho nó, vừa mở máy đã có mấy tin nhắn ngắn tuôn ra.
Thời buổi này mọi người đều dùng phần mềm liên lạc, sẽ gửi một mạch cho cậu nhiều tin nhắn như vậy, hiển nhiên là không liên lạc được nên lo lắng.
Trong điện thoại này không lưu thông tin liên lạc của người khác, nhưng Đường Lạc nhớ kỹ dãy số kia, là mẹ của cậu.
Cậu vội vàng gọi lại, mới biết được lão già kia quả nhiên đã mách tội.
Bố cậu vốn định gọi điện đến phê bình cậu vài câu, ai ngờ cả buổi chiều đều không liên lạc được, Wechat cũng không nhắn lại.
Liên hệ với việc cậu đột nhiên nghỉ học, hai người lập tức hoảng hồn, xuýt nữa đã định báo cảnh sát.
Đường Lạc lưỡng lự một hồi, cuối cùng vẫn không nói chuyện di động của mình bị hỏng.
Dù sao đã tìm được cách tự cứu rồi, cần gì phải để bị mắng chập nữa.
Với sự hiểu biết của cậu về mẹ mình, cái chuyện dùng điện thoại chưa đến nửa năm đã làm hỏng, bà ấy có thể cằn nhằn ít nhất ba năm, tương lai chỉ cần có chuyện gì khiến quý bà không hài lòng thì sẽ bị lôi ra làm một trong những luận cứ nhấn mạnh và lặp lại không dứt.
Dùng lý do ngủ quên điện thoại hết pin để lướt qua, khó khăn nghe xong lời cằn nhằn của mẹ, cúp điện thoại đăng nhập vào Wechat lại là cuộc tấn công tin nhắn khác.
Ngoại trừ tin nhắn của cha mẹ, anh đại Lâm đã nôn nóng kêu gọi cậu trước khi buổi thi bắt đầu, mấy tiếng trước Tô Manh hỏi cậu tại sao điện thoại không gọi được, và…
Lúc nhìn thấy thấy ký hiệu số màu đỏ của Hạ Kính Sinh trong khung chat, Đường Lạc vốn đang ngồi liệt trên giường đã nhảy dựng lên.
Sau khi bấm mở chỉ có một câu rất ngắn: Tỉnh rượu rồi, quay về trường chưa?
Thời gian gửi là nửa ngày trước, khi cậu vừa phát hiện điện thoại của mình mở không lên.
Tâm trạng Đường Lạc vô cùng phức tạp.
Trong một khoảng thời gian rất dài, cậu từng đứng ở một vị trí có thể nhìn nhưng không thể chạm vào, hướng về Hạ Kính Sinh rất nhiều năm.
Khi đó cậu từng có rất nhiều mong muốn đơn phương, ảo tượng đẹp đẽ với anh, trong những giả tưởng kia cậu đã đóng gói thần tượng của mình thành một người hoàn hảo không có khuyết điểm.
Nhưng Đường Lạc tin chắc tình cảm của mình từ sự sùng bái đơn thuần ban đầu dần dần đã biến chất, là sau khi chính thức tiếp xúc với con người thật của Hạ Kính Sinh.
Cậu cảm thấy anh rất tốt.
Tính cách ôn hòa lại nho nhã lễ độ, đối xử với đàn em nửa sống nửa chín là mình cũng chăm sóc có thừa, dịu dàng lại thận trọng.
Nếu không vì nhất thời bốc đồng lại tỏ tình lần nữa thì tốt rồi.
Như vậy, cho dù cuối cùng không thể gần anh hơn, chí ít mình vẫn có thể tiếp tục hưởng thụ sự quan tâm này.
Mà bây giờ, cậu cũng mất lòng tin vào việc có phải mình nên trả lời lại không.
Cậu ôm điện thoại lăn tới lăn lui trên giường, thuận tay chạm vào thông tin cá nhân của Hạ Kính Sinh, phát hiện có một Khoảnh khắc mới.
Nhấn vào xem, là một bức ảnh.
Ảnh chụp đã bị làm mờ đi, nội dung là một cô gái tóc nâu dựa vào bả vai Hạ Kính Sinh.
Hai người một người chỉ lộ ra phân nửa quai hàm, người kia chỉ lộ ra đỉnh đầu và tóc mái ngang trái, nhưng thoạt trông vô cùng thân mật ngọt ngào.
Lời chú thích đơn giản rõ ràng: Nhớ em.
Não Đường Lạc đứng máy ngay lập tức.
So sánh với lực đập mà Khoảnh khắc này mang đến cho cậu, một viên gạch khiến đầu cậu chảy máu vào buổi sáng kia cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Cậu ôm điện thoại đờ ra, cho đến khi điện thoại đột nhiên rung lên.
Điện thoại này không lưu bất kỳ dãy số nào, nhưng sau khi nghe máy Đường Lạc lập tức nhận ra giọng của đối phương.
“Cuối cùng thì ông cũng mở máy, tôi còn tưởng ông nhớ ra chuyện tối qua nên xấu hổ không chịu nổi, đau tới mức không muốn sống đã đứng trên cái sân thượng nào rồi cơ.”
Mặc dù lời nói của Tô Manh châm biếm, nhưng rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.
Đường Lạc có phần không lên tinh thần được: “Tôi không sao, điện thoại bị hỏng.”
“Vậy cái bây giờ ông đang dùng là?”
“Điện thoại cũ của bạn.” Mặc dù có quan hệ tốt với Tô Manh, nhưng Đường Lạc vẫn khó nói đến việc làm thêm kia, vậy nên cố gắng hời hợt lướt qua.
“Sao giọng ông nghe uể oải suy sụp vậy, vẫn lo lắng tối qua mình dọa người ta à?” Tô Manh cười hì hì, “Yên tâm đi, tôi đã lo chu toàn giúp ông rồi, Hạ Kính Sinh không hề nghi ngờ.
Tôi nói với anh ta…”
“Tôi biết, cảm ơn nhé…” Đường Lạc cười khổ, “Anh ấy nói với tôi rồi.”
“Quào, thì ra còn nhân cơ hội tìm anh ta trò chuyện? Vậy tại sao vẫn ỉu xìu thế, không giống ông gì cả?”
Đường Lạc nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng thở dài: “Bà nhìn khoảnh khắc mới nhất của anh ấy đi.”
“Hở? Đợi tí…” Đối diện yên tĩnh một lát, sau đó thì thầm, “Có ai nhìn thấy chìa khóa tôi đánh rơi ở phòng vẽ tranh, dài thế này…”
“Cái này là hai tuần trước rồi,” Đường Lạc ngắt lời, “Ý tôi là cái vừa đăng lên kia.”
“Chà chà, ông thế mà còn bình luận ‘Đàn anh em ở gần đây có thể tiện đường đến tìm giúp anh’, nịnh nọt quá đấy!” Tô Manh xỉa xói xong dừng một lát, “Không có mà, đây là cái mới nhất.”
“Hả?”
Đường Lạc vội vàng mở giao diện Wechat ra, sau khi nhấn vào Khoảnh khắc của Hạ Kính Sinh, Khoảnh khắc đầu tiên vẫn là bức ảnh khiến cậu đau lòng không thôi.
“Bà làm mới đi? Vẫn không nhìn thấy?” Cậu hỏi.
“Không nhìn thấy.” Tô Manh nói.
Tuyệt, Khoảnh khắc kia thế mà còn được đăng có hướng..