Khi người ngoài cửa lên tiếng lần thứ ba, giọng điệu đã lộ rõ không kiên nhẫn được nữa.
Động tác của Hạ Kính Sinh cực kỳ lề mề mà ngồi dậy khỏi người Đường Lạc, tiếp đó lớn tiếng trả lời: “Đợi một lát, con đang đi vệ sinh!”
Đường Lạc nằm trên giường cảm thấy lý do này tuy hợp tình hợp lý, nhưng nghe vào làm cho người ta rất không được tự nhiên.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm với Hạ Kính Sinh: “… Em không phải nhà vệ sinh.”
Hạ Kính Sinh nghe vậy lập tức phun ra.
Anh giơ hai bàn tay lên dùng sức xoa mặt Đường Lạc: “Sao trước kia anh không phát hiện trong đầu em toàn thứ này nhỉ?”
Đường Lạc bị anh xoa đến nỗi lúng ta lúng túng, không nói được gì, muốn hét lên lại sợ bị người ngoài cửa nghe được, chỉ có thể mím môi “ư ư ư” giả vờ đáng thương.
Sau cùng được thả ra, vừa định hỏi có cần trốn vào trong chăn nữa không thì đột nhiên được hôn trán.
“Lát nữa em tìm cơ hội chuồn đi, đến trường rồi nhớ gửi tin nhắn cho anh.”
Hạ Kính Sinh nói xong xuống giường, đi tới sau đó vừa mở cửa vừa nói với bên ngoài: “Sang chỗ bố nói đi.”
Cửa nhanh chóng bị đóng lại, để lại một mình Đường Lạc nằm lẻ loi ở trường giường, thể xác và tinh thần đều cảm thấy vô cùng trống rỗng.
Ngày quan trọng trong cuộc đời cậu xem ra tạm thời hoãn lại rồi.
Có điều mất mát thì mất mát, tâm trạng của Đường Lạc vẫn tốt lắm.
Cậu lại nằm một lúc, không nhịn được ôm chăn vào trong lòng lăn qua lăn lại vài vòng ở trên giường.
Ôm ấp thật tuyệt, hôn môi thật tuyệt, tâm ý tương thông thật tuyệt, yêu đương thật tuyệt, Hạ Kính Sinh thật tuyệt.
Cậu lại muốn lan tỏa tình yêu ra thế giới.
Sau khi nâng người dậy, Đường Lạc lập tức tìm điện thoại của mình, sau đó đăng một mạch mấy Khoảnh khắc, cảm thán cuộc sống tốt đẹp, cầu nguyện thế giới hòa bình, chúc tất cả mọi người muốn sao được vậy, khen đám mây ngoài cửa sổ đẹp không sao tả xiết.
Trước khi đi cậu tìm được cái vỏ hình vuông trước đó rơi xuống đất, nhét vào trong túi.
Tạm thời không dùng, tạm thời lấy làm kỷ niệm cũng tốt.
Trên đường về nhận được điện thoại của Tô Manh.
Giọng nói của cô hết sức ngờ vực, hỏi gần đây Đường Lạc gặp chuyện tốt gì đúng không.
Đường Lạc đã yêu đương ngọt ngào hai ngày nay, kìm nén không dám nói cho ai cả, cuối cùng có người có thể nghe cậu chia sẻ nên kích động cực kỳ.
Nhưng câu nói “Đàn anh và tôi ở bên nhau rồi” đã đến cuống họng, thế mà vẫn hơi ngại ngùng nói ra.
Đường Lạc cầm điện thoại cười ngu nghẹn đỏ cả mặt, cảm thấy truyền lại tin tức này còn khiến người ta thẹn hơn cả chủ động chui vào ổ chăn của Hạ Kính Sinh.
Cũng may Tô Manh vẫn hiểu cậu, chẳng mấy chốc đã tìm được phương hướng câu trả lời chính xác.
“Hạ Kính Sinh lại làm sao rồi phỏng?”
Đường Lạc cười đến là hèn hạ: “Bà nhắc tên bạn trai tôi làm gì hả?”
Kết quả Tô Manh thế mà không tin, thậm chí nghi ngờ cậu tương tư thành bệnh đã bị động kinh.
Hai người hẹn nhau cùng ăn cơm trưa ở nhà ăn của trường, lúc gặp nhau Tô Manh vẫn viết đầy hai chữ lo lắng trên mặt.
Cô ngồi đối diện Đường Lạc, lời lẽ tha thiết, biểu cảm chân thành: “Ông nghĩ thoáng đi, đừng để tâm vào chuyện vụn vặt.
Chân trời nơi nào không có cỏ thơm chứ, mê trai quá cũng là một căn bệnh, nhìn vào hiện thực chút đi?”
Trong nháy mắt Đường Lạc thực sự có ảo giác chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay đều do cậu tưởng tượng ra.
Cũng may, khi cậu đang buồn rầu phải tự chứng minh như thế nào, bạn trai của cậu đã gửi cho cậu một tin nhắn.
Nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ và một dấu chấm câu: Đang làm gì?
Đường Lạc ngầm hiểu, lập tức trả lời: Em cũng nhớ anh.
Cậu gửi xong cho đưa cho Tô Manh xem ngay lập tức.
Đối phương đang nửa tin nửa ngờ thì Hạ Kính Sinh trả lời rồi.
Lần này ngắn gọn hơn, chỉ có một chữ, “Ngoan.”
“Tin chưa?” Đường Lạc ra chiều đắc ý.
Tô Manh vô cùng khiếp sợ: “Ông là bồ nhí lên chức?”
“Tôi không có!” Đường Lạc nhanh chóng làm sáng tỏ, “Anh ấy không hề có bạn gái, trước đó là lừa tôi.”
Cậu nói xong giải thích sơ sơ một chút, Tô Manh nghe xong như có điều suy nghĩ.
“Cho nên, ngay từ đầu hắn cảm thấy chưa quen ông, muốn khuyên ông từ bỏ, mới lừa ông là có bạn gái rồi,” Tô Manh chống đầu cau mày, “Về sau tiếp xúc nhiều với ông, lại thích ông?”
Đường Nhạc đỏ mặt: “Hì hì.”
Tô Manh lại hỏi: “Nhưng mà, hai người tiếp xúc nhiều lắm hả?”
“Ây…” Đường Lạc nhất thời nghẹn lời.
“Ngoại trừ việc hắn đột nhiên hứa giúp nhóm ông hoàn thành tác phẩm, hai người có xảy ra gì nữa không?”
“Chắc có…” Đường Lạc nói không tự tin.
Họ tình cờ gặp nhau mấy lần, nhưng đều chưa nói được bao nhiêu câu.
Trong lúc đó mình bị bạn trai Chu Tĩnh đánh một đấm, Hạ Kính Sinh đã đến phòng y tế thăm, về sau còn cùng nhau tìm mèo.
Cộng toàn bộ thời gian ở chung lại, đoán chừng vẫn chưa đến hai tiếng.
Điều duy nhất muốn nói đặc biệt hơn, chỉ có việc mình giả gái bị phát hiện rồi.
Đường Lạc chợt cảnh giác, có lẽ Hạ Kính Sinh có vài hứng thú đặc biệt không thể cho ai biết.
Thảo nào hôm qua anh tâm như nước lặng ngả đầu ngủ ngay, chắc chắn là vì mình mặc quần áo con trai!
Trong lòng của cậu suy nghĩ rối bời, biểu cảm đương nhiên cũng thay đổi không ngừng, Tô Manh nhìn thấy hết, lại hiểu sai ý.
“Tôi không có ý nghi ngờ ông đâu, đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ hơi tò mò,” Tô Manh nói, “Chuyện thích một người rất khó nói, đột nhiên vì một câu nói một biểu cảm đã động lòng cũng rất bình thường mà, không có lý lẽ.”
“Tô Manh!” Đường Lạc đột nhiên nghiêng nửa người về phía cô, túm lấy tay Tô Manh, “Bà có thể giúp tôi một việc nhỏ không?”
“Hả?” Tô Manh sửng sốt, “Ông muốn làm gì?”
Đường Lạc nuốt ngụm nước bọt, thả tay ra, sắc mặt đỏ ửng: “… Bình thường bà mua quần áo ở đâu? Có liên kết của cửa hàng không chia sẻ tôi với?”
“…” Tô Manh hoang mang, “Gì cơ?”
“Bình thường tôi thấy bà ăn mặc khá đẹp…” Đường Lạc nhỏ giọng nói, “Tôi, ờ, tôi…”
“Ông muốn tặng người khác?” Tô Manh hỏi.
Đường Lạc lắc đầu.
Tô Manh cười nói: “Chắc không phải để tự mặc nhỉ!”
“…”
“…”
“Hầy…” Đường Lạc giơ tay cào tóc một vòng.
Mãi cho đến khi Đường Lạc cố ý biểu hiện ra, Tô Manh mới phát hiện túm đuôi ngựa nhỏ buộc sau lưng cậu.
Nhưng cái này đã không đáng nhắc đến trong lòng cô.
Sau khi nghe Đường Lạc thành thật khai báo mình làm thêm ở Masked girls, cô mất một thời gian dài mới khôi phục lại từ trong trạng thái khiếp sợ nói không nên lời, tiếp đó ngay lập tức hỏi có ảnh để xem không.
Trong điện thoại của Đường Lạc chỉ có một tấm ảnh trước đó Tiểu Tranh chụp, sau khi xem xong Tô Manh tấm tắc lấy làm lạ.
“Bà nó, tôi hoàn toàn thua rồi,” Cô nói như vậy, nhưng biểu cảm lại cực kỳ phấn khích, “Đáng yêu quá đó? Bảo sao họ Hạ không kiềm chế được! Quán này ở đâu? Khi nào ông đi làm! Tôi cũng muốn đến!”
Thấy cô thích nghi tốt, hoàn toàn không biểu hiện ý phản cảm gì, trong lòng Đường Lạc âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa kịp đáp lại, Tô Manh đặt điện thoại xuống sau đó biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Thì ra Hạ Kính Sinh đó biến thái vậy à…” Cô nói, “Thực sự sâu không lường được.”
“…”
“Vậy trong tiềm thức liệu hắn có xem ông là con gái không?” Tô Manh hỏi.
“Không đến mức đó…” Đường Lạc chột dạ.
Hôm qua và hôm nay cậu đều mặc đồ nam, thoạt nhìn Hạ Kính Sinh không hề giống có chướng ngại tâm lý gì.
Nếu không phải nửa đường nhảy ra tên Trình Giảo Kim, nói không chừng họ đã có được sự hài hòa trong sinh mệnh.
“Vậy tại sao ông còn muốn hỏi tôi liên kết của cửa hàng đồ nữ?” Tô Manh hỏi.
Bởi vì tôi cũng cảm thấy anh ấy có thể thích cách ăn mặc kia hơn.
Đường Lạc mặt đỏ tới mang tai, ngại trả lời.
“Chậc chậc chậc,” Tô Manh lắc đầu, “Để được hắn thích mà muốn mặc váy, tôi nói này ông cần gì phải vậy chứ.”
“Không thể nói như thế,” Đường Lạc nói năng chính đáng, “Để mua điện thoại tôi mới mặc váy, chẳng lẽ anh ấy còn không bằng cái điện thoại à?”
“Rốt cuộc ông đang đắc ý gì hả!” Tô Manh nói xong, đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, “Đúng rồi, vậy chuyện của Chu Tĩnh trước kia thật sự không liên quan gì đến hắn?”
Vừa nhắc đến chuyện này, trong lòng Đường Lạc lập tức căm phẫn.
“Bà có biết trong khoa của chị ấy có giáo sư họ Trương không? Hói đầu, cằm còn có nốt ruồi.”
Tô Manh nghe vậy lập tức nhíu mày: “Cái lão dê già kia, con gái học viện bọn mình ai không biết chứ.”
Đường Lạc giật mình: “Ông ta rất nổi tiếng?”
“Đúng rồi,” Tô Manh rặt vẻ ghét bỏ, “Chẳng có cô gái nào dám đi một mình đến văn phòng của ông ta.
Nói có một câu cũng sẽ gác tay lên người ông, động tay động chân gớm chết đi được.”
“Danh tiếng ông ta thối thế?” Đường Lạc cảm thấy rất khó tưởng tượng, “Trước giờ tôi chưa từng nghe thấy.”
“Ông ta lại không quấy rối con trai,” Tô Manh nói, “Giữa con gái luôn có bàn tán mà, nhưng tôi cũng chỉ nghe thôi.
Đột nhiên ông nhắc đến ông ta làm gì?”
Đường Lạc muốn nói lại thôi, không biết có nên nói không.
Ấp úng cả buổi, Tô Manh thế mà đoán được.
“Ông đừng nói với tôi, con của chị Chu Tĩnh… là của lão dê già kia?” Lúc nói chuyện cô tỏ vẻ sắp nôn, “Má ơi… tôi còn tưởng lão này chỉ động tay động chân, thế mà, thế mà…”
“…” Đường Lạc nhỏ giọng nói, “Tôi muốn giúp chị ấy.”
“Giúp thế nào được…” Tô Manh nhíu mày, “Giả gái đi lừa người chấp hành pháp luật à?”
“Không đời nào!” Đường Lạc bị hù dọa bởi tư duy nhảy nhót của cô, “Bạn trai tôi rất nhỏ mọn! Sẽ không đồng ý đâu!”
Tô Manh lườm một cái, đoạn nói: “Nếu chị ấy cần… tôi có thể đi hỏi giúp.
Mặc dù không đến trình độ kia, nhưng nữ sinh từng bị lão già đó quấy rối thực sự không ít, có lẽ có người bằng lòng đứng ra làm bằng chứng phụ gì đó.”
Đường Lạc nghĩ ngợi: “Có thể khả thi?”
“Tôi đi hỏi mấy cô gái đó trước nhé,” Tô Manh ngẫm nghĩ, “Bọn tôi đều là con gái, có lẽ mấy cô ấy bằng lòng nói vài lời trong lòng với tôi thì sao?”
Sau khi tạm biệt Tô Manh không lâu, Hạ Kính Sinh gọi điện thoại cho cậu, hỏi xem có muốn ăn cơm cùng nhau không.
Tất nhiên Đường Lạc không có lý do gì để từ chối.
Hai người hẹn ở phố ẩm thực gần trường, sau khi gặp nhau bầu không khí lại là đường mật ngọt ngào.
Sau khi ngồi xuống không lâu, Đường Lạc báo cáo với anh trước.
Buổi sáng lúc Hạ Kính Sinh nói cho cậu biết tình huống của Chu Tĩnh, không dặn là không được nói ra ngoài, Tô Manh cũng không phải kiểu người sẽ nói lung tung, nhưng chung quy báo một chút vẫn tốt hơn.
Sau khi nói xong, trọng điểm của Hạ Kính Sinh hơi lệch: “Tô Manh là ai?”
“Cô gái luôn đi cùng em ấy,” Đường Lạc duỗi tay khua tay, “Tóc dài đến đây, xinh lắm.
Cô ấy cũng thường xuyên nói chuyện trong nhóm bạn cùng trường chúng ta.”
Trông Hạ Kính Sinh có vẻ hoàn toàn không có ấn tượng, tạm thời gật đầu, lại hỏi: “Quan hệ hai người rất tốt?”
Đường Lạc hết sức cảnh giác, cười đến là lấy lòng: “Bởi vì cô ấy biết em luôn yêu đơn phương anh mà.”
Hạ Kính Sinh móc ngón tay cậu dưới gầm bàn: “Đâu có luôn yêu đơn phương?”
“Rất lâu trước đây em vẫn luôn…” Đường Lạc nói được một nửa, mới phản ứng lại ngụ ý của Hạ Kính Sinh, lập tức đỏ mặt, “Nếu anh nói chúng ta của hiện tại… thật ra em cũng nói cho cô ấy biết rồi.
Chắc không sao nhỉ?”
“Nếu em thích thì nói cho ai cũng được,” Hạ Kính Sinh cười nói, “Anh không ngại.”
Rõ ràng là lời tâm tình rất ngọt ngào, nhưng trong thời gian ngắn Đường Lạc lại hơi bị hù dọa.
Cũng không phải cậu không muốn cho người khác biết, mà vừa nghĩ đến việc sau khi cha mẹ của Hạ Kính Sinh biết được sẽ phản ứng như thế nào, quả thực không rét mà run.
“Đúng rồi, cô chú về rồi đúng không anh?” Đường Lạc hỏi.
“Ừ,” Hạ Kính Sinh gật đầu, “Anh vừa đưa họ đến trạm xe.”
“Sáng nay chú nói gì với anh vậy?”
“Không phải những chuyện kia,” Hạ Kính Sinh không biết làm sao, “Mẹ anh là cái ống truyền lời, ông ấy nghe xong đương nhiên muốn đến hỏi cho ra nhẽ.”
“Vậy anh nói chưa? Nghe xong chú ấy có phản ứng gì?” Đường Lạc hỏi.
Hạ Kính Sinh cười khổ một cái: “Ông ấy bảo anh đừng ăn nói bậy bạ.”
“…”
“Không nói ông ấy nữa.” Hạ Kính Sinh thở dài một cái, “Chừng nào thì em về nhà nghỉ lễ?”
Thật ra bây giờ đi lúc nào cũng được, khoảng thời gian trước cha mẹ cậu còn giục cậu nhanh chóng mua vé.
Trước đó cậu còn muốn ở lại để xem triển lãm cuối kỳ sau cùng.
Bây giờ vẫn chưa có ý khởi hành, chỉ là không nỡ xa Hạ Kính Sinh.
“Còn anh?” Cậu hỏi ngược lại, “Lớp các anh chắc cũng sắp kết thúc rồi nhỉ? Chúng ta cùng thành phố, có thể về cùng nhau đấy.”
Hạ Kính Sinh cụp mắt nhìn xuống: “Anh vẫn đang suy nghĩ, có lẽ năm nay không về.”
“Hả?” Đường Lạc kinh ngạc, “Cô chú có đồng ý không?”
“Anh đã lớn thế này rồi, còn cần sự đồng ý của họ trong mọi chuyện à.
Phục vụ họ vài ngày như vậy anh đã cảm thấy sắp giảm thọ rồi,” Hạ Kính Sinh nói xong cười một tiếng với Đường Lạc, “Ở lại với anh thêm hai ngày nữa đi?”
“Anh có việc không đi được, hay chỉ không muốn về?” Đường Lạc hỏi.
Hạ Kính Sinh nhún vai, không trả lời.
Đường Lạc nhìn thấy, trong lòng bỗng nhảy ra một từ, thời kỳ nổi loạn.
Vừa định nói chuyện, điện thoại trong túi cậu đột nhiên rung lên.
Mở ra xem, là một lời mời kết bạn wechat.
—— Chào Tiểu Đường, cô là mẹ của Hạ Kính Sinh, muốn trò chuyện với con, không biết có tiện không?”
“Anh đưa wechat của em cho cô à?” Đường Lạc kinh hãi.
Hạ Kính Sinh nghe vậy lập tức nhíu mày, tiếp đó rút điện thoại ra khỏi tay cậu, trực tiếp nhấn nút từ chối..