Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Ánh sáng lờ mờ, chốc chốc lại có tiếng đì đùng nặng nề từ đằng xa vọng về, đâu đó còn xen lẫn tiếng người. Nhưng thứ âm thanh ấy quá xa xôi, quá mơ hồ, chẳng rõ liệu có người thật hay không.

Một bàn tay se sẽ mở cửa. Ánh đèn chói lóa bắn xuyên qua khe cửa.

Người nọ dè dặt cầm đèn rọi quanh, rồi vào phòng. Nhưng chỉ mới đi được hai bước, sau gáy bỗng có một luồng gió quét qua, cổ người nọ lập tức tê rần, sau đó ngã xuống, tuyệt không một tiếng động.

Đèn pin chạm đất, lăn lông lóc như bánh xe, cuối cùng bị một bàn chân đạp lên.

- Ôi...

Lộc Minh Trạch bọc khăn quanh tay, nhặt đèn pin lên. Hắn tắt đèn, rồi trả về túi của kẻ đang nằm thẳng cẳng dưới đất. Hắn cau mày quan sát một hồi, sau đó khuân con người đã bất tỉnh nhân sự kia ném ra ngoài.

Thân binh của tổng thống tuy không ở trong thành, nhưng vẫn khó tránh khỏi lính tuần tra. Lộc Minh Trạch đã đánh ngất hai tên, dù Auston có ý giết luôn, nhưng Lộc Minh Trạch lại nghĩ không nhất thiết phải vậy. Ở sao Snow, hắn giết người không nương tay là bởi không có chính phủ giám sát, mình không giết họ thì họ giết mình, nhưng đã đến chủ tinh có pháp luật hoàn chỉnh, dù không nghiêm ngặt cho lắm...nhưng nếu có thể không giết người thì đâu cần giết.

Dầu gì họ cũng không phải phần tử khủng bố.

Nhóm người Auston đã vào một lúc lâu. Chẳng biết hiệu quả của những thiết bị gây nhiễu như thế nào, nhưng thi thoảng hắn lại nghe loáng thoáng có tiếng thở hổn hển hoặc rên rỉ, nom đau đớn vô cùng. Lộc Minh Trạch từng có ý định xông vào, nhưng hình như Auston đã khóa trái cửa. Mà phá cửa kiểu gì cũng gây tiếng động lớn, kéo bọn tuần tra đến. Thế là Lộc Minh Trạch đành tiếp tục chờ đợi.

Song chẳng có tên tuần tra nào xuất hiện. Lộc Minh Trạch một mình lẻ loi, vừa sốt ruột vừa chán ngán, đi đi lại lại trước cửa giết thời gian.

Két!

Bỗng, cánh cửa sau lưng vang lên một tiếng. Lộc Minh Trạch ngoái đầu lại, rồi chạy ào tới. Cánh cửa từ từ mở ra. Người đầu tiên xuất hiện chính là Milocy, gã bơ phờ ra mặt, nhưng vừa trông thấy Lộc Minh Trạch thì nở một nụ cười tự tin, giơ tay chữ V.

Lộc Minh Trạch vội hỏi:

- Thành công chứ?

- Đương nhiên, hiệu quả rất cao đó nha~ – Milocy cười híp mắt, đoạn nói tiếp – Sau khi thử nghiệm, chúng tôi nhận ra thiết bị gây nhiễu hoạt động trên tất cả giới tính, hiệu quả của lần cải tiến trước cũng được biểu hiện. Có thể nói là một thành công trước nay chưa từng có.

Nỗi lo như tảng đá lớn treo lửng lơ trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất, Lộc Minh Trạch thở phào nhẹ nhõm. Thế nhưng chỉ sau một giây khi thấy Auston nối đuôi Milocy bước ra, nụ cười chớm nở trên gương mặt hắn lại đông cứng bên khóe môi.

Lộc Minh Trạch nhìn chòng chọc Auston, rồi bắt lấy tay Milocy:

- Đây là thành công đấy hả?

Milocy ngoái đầu, đánh mắt về phía Auston, lúng túng nói:

- Đấy...chỉ là chút tác dụng phụ thôi. Khỏe ngay ấy mà.

Lộc Minh Trạch kinh hãi nhìn Auston. Những nốt đỏ chót như máu nổi lỗ chỗ từ cổ tới tận cằm, đặc biệt là trạng thái hiện tại của y: phờ phạc như vừa bị ai đánh một trận. Lộc Minh Trạch biết Auston bình thường rất giữ hình tượng, bản thân lại khá giỏi chịu đựng, thế nên việc để lộ vẻ mệt nhọc ở trước mặt người ngoài là rất khác thường.

Cảm nhận được ánh mắt lo âu của Lộc Minh Trạch, Auston ngẩng đầu cười với hắn:

- Không sao đâu, thả anh ta ra đi.

Lộc Minh Trạch buông tay Milocy, bước vội đến đỡ y. Hắn có thể cảm nhận được sức nặng của đối phương đang dần đè nặng lên người. Xem chừng tình trạng của Auston còn gay go hơn bề ngoài nhiều. Lộc Minh Trạch nhíu mày, nhưng không nói gì, lén đỡ lấy eo y, để y có vẻ như đang bước đi như người bình thường.

Kỳ thực so với những người còn lại, Auston đã khá là tốt rồi. Họ nom trầy trật hơn thế nhiều, như Roy – một Omega thể chất yếu ớt trời sinh – hoàn toàn mặc người ta dìu ra.


Lộc Minh Trạch phân vân, lực sát thương của cái thiết bị gây nhiễu này có vẻ lớn phết, nếu dùng trên chiến trường...liệu có vô nhân đạo quá không? Không phải là hắn muốn kiểm soát quyết định của Auston, hắn chỉ sợ chuyện này sẽ trở thành vết nhơ trong cuộc đời của y. Hình tượng của Auston trước mặt công chúng quá đỗi hoàn mỹ, mà càng hoàn mỹ thì càng dễ sụp đổ.

So ra, nếu một người luôn làm việc xấu, tình cờ lại làm việc tốt trước mặt công chúng, ấn tượng về kẻ đó trong mắt người đời sẽ rất tốt đẹp. Nhưng nếu một người luôn làm việc tốt, bỗng dưng bị người ta biết về khoảng lịch sử đen tối trước kia, chắc mẩm người đó sẽ nghẻo sớm thôi.

Lộc Minh Trạch lo lắng quay đầu nhìn Auston, mà y cũng tình cờ nhìn sang. Khoảnh khắc đó, Lộc Minh Trạch bị cuốn sâu vào mắt y, hắn bỗng thấy tim mình lạnh lẽo như có một thanh kiếm băng vừa đâm xuyên qua...

- Aus...

- Đừng lo.

Èo uột là thế, nhưng Auston vẫn có thể đoán được suy nghĩ của Lộc Minh Trạch. Y nhếch môi:

- Chúng tôi đã thí nghiệm kháng thuốc và sử dụng thuốc kháng nhiễu rất nhiều lần nên mới chật vật thế này... Nếu chỉ đơn giản là mở thiết bị gây nhiễu sẽ không có tác dụng phụ lớn đến vậy đâu.

Lộc Minh Trạch vô thức liếm môi:

- Vậy thì tốt. Thế đặt thiết bị gây nhiễu ở đây có sao không? Ở đâu dôi ra thêm một cái máy cũng lạ. Vừa rồi còn có mấy người đến tuần tra, khéo bọn họ nảy ý muốn kiểm tra kho thì tính sao?

Milocy xen vào:

- Cái này cưng yên tâm nhớ~ Thiết bị gây nhiễu được lắp đặt máy tàng hình, nếu không tìm kĩ sẽ không phát hiện được đâu. Cưng chả tin tưởng năng lực nghiệp vụ của tớ gì cả, dăm ba chuyện nhỏ tớ tính cả rồi.

- Nhỡ đụng phải thì sao?

Milocy ra sức khoát tay Roy lên vai mình:

- Thế thì chỉ có nước trách mình số con rệp thôi.

- ...

Auston vỗ vai Lộc Minh Trạch:

- Yên tâm đi, nơi này ít người lai vãng lắm. Khi nào về, tôi giảm bớt lực lượng cảnh vệ, không sao đâu mà. À, mấy tên lính tuần tra khi nãy đâu?

- Ặc, bị tôi đánh ngất, vứt trong thùng rác rồi.

- ... Gì cơ?

Lộc Minh Trạch lúng túng tằng hắng một tiếng:

- Tôi vứt xa lắm, bọn họ không nhận ra chuyện gì kì lạ đâu.

Milocy nhìn Lộc Minh Trạch với vẻ "Cậu bị đần đấy à?":

- Hí hí... Tỉnh dậy trong thùng rác đã là một chuyện rất kì lạ rồi đó.

- ...

Auston cũng thấy phiền hà:


- Không phải tôi đã nói là giết sao?

Lộc Minh Trạch lưỡng lự:

- Nhưng... Họ chỉ là người tuần tra làm tròn nhiệm vụ của mình thôi mà. Họ không thấy mặt tôi, không cần giết đâu.

Auston thở dài:

- Thôi, sau này gặp chuyện như thế phải nghe lời tôi, đừng tự ý quyết định.

Lộc Minh Trạch không nói nữa. Auston luôn thế, hắn không muốn cãi nhau với y, mà lúc này hắn có nói thì y cũng chả nghe. Sau nữa... Lộc Minh Trạch chợt nhận ra, quan điểm của hai người hãy còn khác biệt lắm. Auston hành động tàn nhẫn dứt khoát, nói giết là giết. Ưu tiên hàng đầu của y là sự thành công. Là một người lãnh đạo, y phải bảo đảm mọi mặt tuyệt đối không có sơ hở, nếu không, y sẽ liên lụy đến những người chung quanh. Còn Lộc Minh Trạch lại bận tâm đến việc kiện cáo mạng người.

Lộc Minh Trạch cúi đầu, lặng lẽ nhếch môi. Hắn không thể nói rõ ai đúng ai sai, Auston có lập trường của riêng y... Song, hắn vẫn không tài nào thẳng tay giết chết một người xa lạ được.

Trên đường về, bầu không khí nặng nề hẳn, những người khác thì mệt mỏi, còn Lộc Minh Trạch lại đang chìm trong vòng suy nghĩ tuần hoàn bất tận. Xoay đầu nhìn Auston đang tựa vai mình nhắm mắt dưỡng sức, hắn khẽ thở dài, phải tìm cơ hội tâm sự với Auston thôi.

Lúc xuống xe, Milocy đưa cho Lộc Minh Trạch một chai thuốc, nói là thuốc giảm đau, mỗi ngày ăn một viên, có thể giảm cơn đau từ các nốt đỏ. Gã còn nhắc nhở thêm: tác dụng phụ của thiết bị gây nhiễu có lẽ sẽ kéo dài vài ngày, trong khoảng thời gian này, hắn phải chăm sóc thật tốt cho Auston.

Thật ra những nốt đỏ trên mình Auston đã nhạt đi nhiều, cài nút áo lại là không thấy gì nữa. Vả lại tính y hay nhẫn nhịn, chẳng bao giờ thể hiện cái gọi là "đau đớn" ra mặt, thế nên Lộc Minh Trạch cũng không biết đâu mà lần.

Sau khi hỏi thăm Milocy những việc nên chú ý, hắn đưa Auston xuống xe. Chắc là do đau quá, Auston rũ đi hẳn, Lộc Minh Trạch nói gì y cũng chỉ đáp lại đúng một tiếng, thế là Lộc Minh Trạch không hỏi nữa. Ý định bàn luận cùng y đành nén lại.

Mấy ngày sau, Auston bắt đầu bận tối mắt tối mũi. So với những lần bận rộn trước kia, y đã bận đến mức không có thời guan để nhìn mặt cảnh vệ của mình. Đến khi Lộc Minh Trạch nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, đã ba ngày hai người không nói với nhau được bao nhiêu câu. Ngoại trừ những lần nhắc Auston uống thuốc, hắn hoàn toàn đứng gác ngoài cửa, không hề đặt chân vào phòng làm việc của Auston.

Tất nhiên cũng không có bất cứ hành động thân mật nào.

Quái, rõ ràng Auston là loại người một ngày không ôm hôn thì chịu được cơ mà.

... Lộc Minh Trạch chợt nghĩ: đấy không đơn giản là vấn đề bận rộn nữa.

Lẽ nào việc hắn nhân từ với những cảnh vệ hôm đó khiến Auston khó chịu ư?... Chừng như ai làm cấp trên cũng kiêng kỵ những kẻ dưới trướng không chịu tuân lời, đặc biệt là với công việc nguy hiểm mà hắn đang làm. Trong thời điểm quan trọng như thế này, liệu y có nghĩ mình đang tạo thêm phiền phức cho y không?

Dẫu vậy, chiến tranh lạnh đơn phương thì ấu trĩ quá chừng quá đỗi! Quan trọng hơn, gần đây y không hề sinh hoạt tình dục. Nhịn chừng mấy ngày thôi, y sẽ chết chắc!

Lộc Minh Trạch ló đầu nhìn vào trong, Auston đang mặt nhăn mày nhíu xem giấy tờ, hắn toan gõ cửa vào thì thấy y bất thình lình nhấn nút gọi thoại trên bàn phím cảm ứng bàn phím, cáu giận quát:

- Ayr! Cậu vào đây ngay cho tôi!

Ayr là tổng thư ký, xử lý công việc tốt, trước nay không chưa từng bị quở trách.

Nói cách khác, từ trước đến nay Lộc Minh Trạch chưa thấy Auston trách mắng ai bao giờ.

...Thôi, đừng vào thì hơn.

Ayr vội vã chạy lên tầng trên, trước khi vào phòng còn lo âu hỏi Lộc Minh Trạch chuyện làm sao. Lộc Minh Trạch sầu não, hắn cũng muốn biết làm sao đây này. Thế nên hắn lắc đầu, chỉ nói:

- Có lẽ...tâm trạng thủ trưởng không tốt lắm.


Thế nhưng, đến khi Ayr vào lại không hề bị mắng lấy một câu, dù Auston nổi nóng đến mức nào thì y cũng kiểm soát được cảm xúc của mình. Khi đi ra, vẻ mặt anh ta ngơ ngác không hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Những tưởng sẽ bị mắng té tát một trận, ngờ đâu không những không bị mắng mà thái độ của hầu tước vẫn rất tốt, vẫn là hầu tước mà anh ta biết.

... Như thể cuộc gọi khi ấy chỉ là ảo giác.

Ayr vừa đi, đồng hồ đeo tay của Lộc Minh Trạch liền reo lên. Hắn nhấn nút tắt rồi đẩy cửa vào phòng. Trông thấy Auston đang cúi đầu xem giấy tờ, hắn đành tựa bên cạnh cửa gõ cộc cộc:

- Này, uống thuốc đi.

Để Auston uống thuốc đúng giờ, hắn còn đặt cả báo thức. Dạo gần đây, vết đo đỏ trên mình y đã bớt hẳn.

Auston ngẩng đầu, vừa trông thấy Lộc Minh Trạch thì toét miệng cười ngay. Y ngoắc tay với hắn:

- Vào đây.

Trông bình thường vậy mà, thế là thế nào? Chả nhẽ hắn lại đoán sai?

...Vậy tại sao y không chịu làm chuyện ấy?!

Lộc Minh Trạch liếc y, đoạn bước vào trong lấy hộp thuốc:

- Dạo này anh thấy thế nào, vết thương còn đau không?

- Không đau.

Lộc Minh Trạch vươn tay kéo áo y:

- Thật không đấy? Cho tôi xem nào.

Auston vô thức tránh đi, rồi cười nói:

- Không có thật mà, đừng lo.

Lộc Minh Trạch bối rối thu tay về, đưa viên thuốc cho y.

Auston uống xong, thấy Lộc Minh Trạch vẫn nhìn y chòng chọc, y do dự nói:

- Cảm ơn.

... Vẫn quái lắm.

Lộc Minh Trạch liền đặt mông ngồi đối diện y. Thấy thế, y mỉm cười nhìn hắn hỏi:

- Sao vậy? Có việc gì nữa sao?

Lộc Minh Trạch nắm hai tay lại, ngón trỏ gõ khe khẽ lên mu bàn tay. Hắn đang nghĩ phải mào đầu như thế nào cho phải, chứ đâu thể nói tuột ra rằng: gần đây làm chuyện ấy nên hắn lo lắm.

- Tôi muốn bàn với anh.

Auston mỉm cười nhìn hắn:

- Được, em muốn nói gì?

Lộc Minh Trạch nhíu mày nói:

- Về cuộc sống này, lý tưởng này, triết học này, kính thưa các kiểu... Đừng nói gì cả, tôi chỉ muốn anh, có phải anh không hài lòng tôi chỗ nào không?

Auston nhíu mày lấy làm lạ:


- Gì cơ? A Trạch, sao tôi lại không hài lòng về em được chứ?

Thấy điệu bộ ấy của y, Lộc Minh Trạch bỗng dưng đâm ra cáu kỉnh. Lại chứng nào tật nấy, giả ngu giỏi lắm! Hắn vắt chân nọ lên chân kia, nói toẹt ra:

- Bởi vì lần trước tôi không chịu giết những tuần cảnh kia như lời anh nói nên anh khó chịu phỏng?

Auston đưa mắt nhìn ngoài cửa, không thấy bóng người ngoài, mới nói khe khẽ:

- Em không nhắc thì tôi cũng quên khuấy. Sẵn nói thì tôi nhắc em: Sau này em không thể làm theo ý mình được... Chuyện lần này chưa nghiêm trọng, khắc phục được, về sau tôi bảo em làm gì thì em phải làm y thế, kẻ cần diệt trừ tuyệt không thể tha.

Rồi lại thấy giọng mình nghiêm quá, y bèn hắng giọng:

- Tất nhiên không phải tôi trách mắng gì em...

Oành!

Lộc Minh Trạch tung chân đá bay tách trà bên góc bàn, nước trà nóng hổi bắn ra, chảy ào xuống đất. Hắn lạnh lùng nhìn chòng chọc Auston, lồng ngực phập phồng gấp gáp. Tên Auston vô liêm sỉ, quả nhiên mượn chuyện trách mình đấy mà, lại bảo không phải do mình không chịu giết người theo lời y ư!

Auston bị ngắt lời thì lặng đi. Y cất nụ cười đi, trầm tư nhìn Lộc Minh Trạch. Hắn đứng bật dậy:

- Anh nghĩ ông là ai? Sát thủ của anh phỏng?!

Lộc Minh Trạch vươn mình qua mặt bàn, kề sát rạt mặt y, gằn từng chữ:

- Tôi không phải đao phủ, tôi không muốn lạm sát kẻ vô tội!

Thoạt đầu, hắn định nghiêm túc thảo luận với y, rồi biết đâu sẽ tìm được biện pháp nào đấy thuận cả đôi bên. Nhưng ngờ đâu, chỉ để bóc trần hắn mà y sẵn sàng chiến tranh lạnh với hắn, tuyệt không cho người ta cơ hội thương lượng. Một kẻ chuyên quyền, độc đoán, bảo thủ!

Lộc Minh Trạch nhìn thẳng vào mắt của y, khẽ nói:

- Nếu gia nhập Hội Tự Do là hành nghề này thì giải tán cũng được!

Nói đoạn, Lộc Minh Trạch giật chiếc huy hiệu cảnh vệ trước ngực, ném lên bàn Auston. Xoay lưng đi chưa được mấy bước, hắn lại quay về, móc chai thuốc từ trong túi quần ném phăn vào ngực y:

- Ông đây mặc kệ nhá!

Auston gần như chưa kịp nhận ra chuyện gì, Lộc Minh Trạch đã khuất dạng. Y ngồi thẫn người, nhìn chằm chằm trên huy hiệu cảnh vệ trên bàn, thật lâu sau mới từ từ nâng người dậy. Auston đến bên khung cửa sổ, tấm rèm mềm mại rũ một bên, trông thấy bóng Lộc Minh Trạch lao vèo vèo ra khỏi cổng tòa nhà chính phủ. Y cứ dõi theo bóng người xa dần, mãi đến khi không thể thấy Lộc Minh Trạch nữa mới hoàn hồn.

Auston thở dài thườn thượt, tay nắm rèm cửa, chừng như muốn kéo lại, nhưng tấm rèm bị mắc kẹt ở đâu đó, làm mãi mà không xong. Bỗng, Auston giật mạnh một cái, lúc này cả tấm rèm mới buông xuống.

Một lát sau, Auston lại ra vẻ như chưa có gì xảy ra, trở về bàn làm việc.

Ngay lúc này, Ayr tiến vào. Anh ta vừa quay đi lấy tài liệu, khi về lại không thấy bóng dáng cảnh vệ đâu, mắt cứ nhìn ngang nhìn dọc – Ô hay! Có cơn bão nào mới quét qua chăng?

Anh ta do dực hỏi:

- Thủ trưởng? Chuyện gì...thế ạ?

Auston điềm nhiên bỏ chai thuốc và huy hiệu cảnh vệ vào túi, mỉm cười hất cằm:

- Để tài liệu trên bàn đi. Sẵn tiện bảo người quét dọn sang đây, phải mở cuộc họp.

Tác giả có lời muốn nói:

Tự dưng cái tui nghĩ tới một câu hát: "Kẻ được yêu nhiều hơn thì luôn hững hờ" (* ̄rǒ ̄)

*Đây là lời của bài hát Hoa hồng đỏ ra khá lâu rồi, bản gốc do Trần Dịch Tấn hát, nghe khàn khàn đau thương, nhưng cá nhân tui thích bản cover của Bành Tịch Ngạn tại nó mềm dẻo nữ tính và chị phát âm nghe xưa xưa giống như phim HongKong ấy:"> Hay lắm các bác ui, nghe đi nghe đi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận