Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Edit: Cá chết

***

Tư liệu được giải mã không có gì đặc biệt, nhìn lướt qua đại khái đều là báo cáo liên quan tới hàm lượng trứng ký sinh trùng trong thổ nhưỡng sao Snow, chỉ có điều báo cáo này đã thực hiện liên tiếp nhiều ngày liền, còn có thời gian tiêm phòng bổ sung chi tiết, gửi đến tòa án quân sự quả thực có thể trực tiếp định tội kẻ chủ mưu.

Auston dùng đồng hồ tỉ mỉ ghi lại.

Lộc Minh Trạch ở một bên nhìn, sờ mũi tự nhủ: "Xem ra tôi thực sự tặng cho anh một món quà vô cùng phù hợp."

Auston nghe vậy ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Đúng vậy. Cảm ơn, đây là món quà tốt nhất mà tôi từng nhận được."

Lộc Minh Trạch cười cười: "Tôi ra ngoài xem xét."

Kỳ thực có chút kỳ quái, thế mà đến bây giờ lại không có bất kỳ người nào tới gần khoang tàu này, tính cảnh giác của người ở đây có thấp hơn cũng không cần thấp đến mức này chứ. Chẳng lẽ bọn họ làm những việc tương tự như vậy quá nhiều lần, cũng chưa từng xuất hiện vấn đề, hoặc xuất hiện vấn đề cũng bị giải quyết hoàn toàn, cho nên đến bây giờ những người này căn bản khinh thường với mấy cái thiết lập phòng hộ.

Sau khi Lộc Minh Trạch quan sát xung quanh, hắn đi tới trước cửa sổ, vũ trụ rộng lớn một màu đen kịt, chỉ dùng mắt thường quan sát căn bản không thể nhận ra bản thân đang di chuyển.

"Anh nói chiếc tàu du hành vũ trụ này phải đi một ngày mới có thể hạ cánh xuống sao Snow lần nữa?"

Auston vội vàng sao chép tư liệu, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Có lẽ vậy, hiện tại tôi không quá chắc chắn. Vì từ tư liệu có sẵn, tất cả đều đã sẵn sàng, e rằng sẽ có sắp xếp khác."

Lộc Minh Trạch cười nhạo y: "Ối giời, anh cũng có lúc không chắc chắn á." Vậy bọn họ làm sao rời khỏi phi thuyền? Làm sao trở về sao Snow?

Lộc Minh Trạch trong đầu đột nhiên nảy ra một suy nghĩ.

Auston đã quen với việc Lộc Minh Trạch thỉnh thoảng muốn châm chọc khiêu khích y vài câu, đối với việc này có thể hoàn toàn thờ ơ không xúc động, sau khi chép hết tất cả tư liệu, Auston đứng lên, y cảm thấy nụ cười của Lộc Minh Trạch có chút kỳ quái, nhìn chằm chằm mặt hắn nghi ngờ hỏi: "Cậu đang có ý đồ gì?"

Lộc Minh Trạch nhìn y nhe răng cười một tiếng: "Khà khà."

"..."

Auston bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó đi tới cửa: "Đừng có làm loạn, trước tiên chúng ta rời khỏi nơi này, tìm chỗ an toàn nấp đi."

"Không phải chứ, anh muốn trốn bao lâu nữa, không ăn không uống trốn cả ngày?"

Lộc Minh Trạch đuổi theo oán giận nói: "Tôi chưa bao giờ gian khổ như vậy, tôi không nhịn được."

Auston mỉm cười trấn an hắn: "Tôi xưa nay cũng chưa từng gian khổ như vậy, đều phải nhịn như nhau."

Cửa khoang chỉ huy vừa bị đẩy ra, một người mặc áo khoác trắng đi tới trước mặt, Lộc Minh Trạch hơi kinh ngạc, trong lòng thầm mắng xui xẻo. Hắn len lén liếc Auston một cái, liền thấy y ngay cả biểu tình cũng không đổi.

Áo khoác trắng nhìn thấy hai người Lộc Minh Trạch và Auston liền nhíu mày lại: "Ai cho các cậu tới nơi này, đây không phải chỗ người mới nên đến, mau đi đi."

Lúc này Auston mới chuyển tầm mắt, lẳng lặng cùng Lộc Minh Trạch liếc nhau, người kia rất cung kính cúi đầu nói: "Vâng, thành thật xin lỗi tiến sĩ."

Người đến mang kính mắt gọng đen, trông chạc tuổi Auston, nhưng khí chất của đối phương điềm tĩnh hơn một chút. Lộc Minh Trạch không biết gã, nhưng nhận ra giọng nói của gã. Người này chính là vị "tiến sĩ" trước kia, chắc hẳn các tiến sĩ đều không nhớ rõ người dưới trướng mình mặt mũi ra sao, chí ít sẽ không biết dáng dấp mỗi người thế nào.

Lộc Minh Trạch và Auston chậm rãi đi về phía trước, lướt qua gã.

"Chờ một chút."

Mới đi chưa được vài bước, tiến sĩ đột nhiên gọi hai người bọn hắn lại, ngờ vực hỏi: "Hai người là thành viên của nhóm nghiên cứu khoa học nào? Tôi trước đây hình như chưa từng thấy hai người."

Lần này là Auston mở miệng, y trộm kéo Lộc Minh Trạch một cái, cùng xoay người với hắn, y mỉm cười nhìn về phía tiến sĩ: "Chúng tôi là học sinh của tiến sĩ Tas, vừa vào nhóm chưa được mấy ngày, ngài không biết chúng tôi cũng rất bình thường."

Đối phương nghe vậy nhíu mày lại: "Tôi chưa từng nghe nói học sinh mới của Tas ở đâu tới, hai người rốt cuộc..."

Gã còn chưa dứt lời, Lộc Minh Trạch đã hành động, hắn nhanh nhẹn bóp lấy cổ của tiến sĩ kia, nhấc gã lên, hắn cười nhìn về phía Auston: "Xem ra cái tên anh nhớ kỹ cũng không hay lắm."

Bọn họ đã lật ngược hai tên áo khoác trắng trong căn phòng lúc nãy, thấy chứng minh thân phận của bọn họ, một người tên là Tas một người tên là Gilt.

Auston liếc nhìn vị tiến sĩ trên tay hắn bị siết đến sắp thở không nổi, lễ phép nói xin lỗi: "Xin lỗi tiến sĩ, tôi muốn thiệt thòi ngài một chút."

Lộc Minh Trạch ném gã xuống đất, nhưng vẫn cứ tóm lấy cổ của gã, lôi tiến sĩ cùng Auston trở lại khoang thuyền nơi đặt máy chủ.

Lộc Minh Trạch đóng sầm cửa khoang lại, có vẻ hơi hưng phấn: "Ý trời đó ý trời đó, con người của tôi chính là tin vào số mệnh nhất, ông trời cũng ủng hộ tôi cướp tàu."

"Cho nên cậu đánh chủ ý vì cái này? Cậu là kẻ cướp à, không phải cậu nói xưa nay chưa từng làm chuyện trái pháp luật sao."

Lộc Minh Trạch đặt con tin ở trên ghế, hai ngón tay vẫn mạnh bạo bóp ở hai bên cổ gã, làm cho gã không phát ra được tiếng nào: "Tôi nói rồi, tôi mỗi ngày bị quản thành đuổi bắt khắp nơi, có vẻ bày hàng quán trên đường là trái với cái luật pháp Liên bang chó má của các anh nhỉ, anh chưa từng làm trái pháp luật với tôi chắc?"

Auston nghe ra sự phẫn nộ trong lòng Lộc Minh Trạch, nhưng đổi thành ai ở tình huống như vậy cũng không cách nào bình tĩnh, người nhà của hắn bị đặt trong tình thế nguy hiểm, mà thủ phạm khiến họ đặt mình trong nguy hiểm lại đang ở trước mắt.

"A Trạch, bình tĩnh chút."

Thế nhưng y vẫn muốn khuyên hắn.

Auston thở dài, đỡ bờ vai hắn: "Đưa ra quyết định không phải hắn ta, vả lại hắn còn có tác dụng."

Lộc Minh Trạch dùng sức thu lại ngón tay, hắn gật đầu nói: "Tôi biết, cho nên hắn vẫn còn sống đấy thôi."

Auston nhìn vào bảng tên trên ngực gã tiến sĩ: "Tiến sĩ...Garrison, phải không? Xin hãy thả lỏng, chúng tôi sẽ không tổn thương anh."

"Tôi sẽ!"

Lộc Minh Trạch đánh gãy lời của Auston, hắn buông lỏng ngón tay để đối phương thở: "Tiến sĩ Garrison, tôi hiện tại muốn hỏi anh mấy vấn đề, trả lời đàng hoàng, tôi sẽ không làm vậy với anh nữa, nhưng nếu anh muốn hô cứu mạng, hay nói dối, tôi có thể sẽ giết anh."

Garrison vô thức nhìn về phía Auston, bởi vì gã cảm thấy giữa hai người kia, Auston giống người lãnh đạo hơn, và y trông có vẻ ôn hòa hơn một chút. Auston bắt gặp ánh mắt cỉa Garrison, chỉ bất đắc dĩ cười nói: "Ngài nhìn tôi cũng vô dụng, tôi đều nghe hắn, ngài cũng thấy đấy, hắn hung ác như thế, phiền ngài tiến sĩ phối hợp cho."

Tâm lý các nhà nghiên cứu khoa học có lẽ đều có một sự ngông nghênh khó tả, bất kể dưới tình huống nào, bọn họ đều sẽ cố gắng để bản thân mang vẻ trấn định tự nhiên, cho nên khi Garrison bị Lộc Minh Trạch và Auston bắt cóc, gã chỉ biểu hiện sự ngạc nhiên nghi ngờ, mà không phải ngay lập tức gào thét. Đương nhiên, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ thời gian trốn thoát tốt nhất.

Thế nhưng điều này cũng không có nghĩa là bọn họ "cứng" thật, sau khi Garrison xác nhận không có ai cứu được gã, liền thỏa hiệp.

Gã nhắm mắt lại gật đầu: "Cậu hỏi đi, vấn đề có thể trả lời, tôi đều nói cho cậu."

Lộc Minh Trạch cười nói: "Người thông minh đúng là người thông minh, câu này câu nấy cứ lắt léo, nhỉ? Anh nghe cho kỹ, không phải vấn đề có thể trả lời hay không, mà là tất cả vấn đề tôi hỏi, anh đều phải thành thật trả lời."

"..."

Auston nghe những lời này có chút quái dị, luôn cảm thấy Lộc Minh Trạch như đang chỉ cây dâu mắng cây hòe cố ý nói cho y nghe vậy.

Garrison trầm mặc một hồi, gã cảm giác được cái tay trên cổ đang chậm rãi nắm chặt, gã sắp thở không nổi, liền nói: "Tôi xin thề, tôi sẽ thành thật trả lời."

Lộc Minh Trạch hơi buông lỏng tay ra: "Được, trước tiên tôi hỏi anh, các người đã làm gì với sao Snow? Công việc tiếp theo là cái gì?"

Garrison nghi hoặc hỏi: "Sao Snow?"

"Chính là cái tinh cầu bẩn thỉu mà các người vừa chạm đất đã phun đủ thứ lên đấy!"

Garrison nghe vậy sắc mặt hơi đổi: "Hóa ra các cậu là người trên tinh cầu kia... Trách sao."

Lộc Minh Trạch cười hì hì nhìn gã: "Không ngờ ha, lúc làm mấy chuyện thối nát đó có phải chưa bao giờ nghĩ đến sẽ bị người ta tìm tới cửa báo thù không?"

Garrison thở dài: "Không phải không nghĩ đến, dù sao trên tinh cầu kia, đều là mấy kẻ độc ác man rợ, bị tìm tới cửa cũng không phải chuyện đáng kinh ngạc, chỉ có điều không ngờ nhanh như vậy thôi."

Gã nói xong mới nhận ra mình đang nói xấu hành tinh mẹ của người ta trước mặt họ, nhưng cũng may Lộc Minh Trạch không biểu hiện dị thường gì, hắn chỉ giục Garrison nói trọng điểm: "Đừng đánh trống lảng, anh đến cùng làm gì đối với tinh cầu của bọn tôi."

"Chúng tôi... thả trứng ký sinh trùng Inverd trên đó."

Lộc Minh Trạch không có phản ứng gì đặc biệt, bởi vì chút chuyện này hắn đều biết, hắn chỉ là muốn rõ ràng, người này làm chuyện như vậy, rốt cuộc có cảm thấy hổ thẹn không, gã có hối hận không, hay cảm thấy không đáng bận tâm? Phản ứng của Garrison nói rõ tất cả, hắn chỉ có bị tóm bao sau lúng túng cùng lúng túng, không hề có hổ thẹn.

Lộc Minh Trạch lại hỏi: "Cái thứ các người gọi là công việc tiếp theo là cái gì, muốn làm gì."

Garrison đầu tiên là kinh hãi, gã liếc máy chủ một cái, lập tức minh bạch hai người trước mắt hẳn là đã giải được mật mã.

"Chuyện này tôi không thể nói..."

"Vậy anh liền đi chết đi!"

Kiên trì của Lộc Minh Trạch đã hao hết, dùng sức bóp lấy cổ họng Garrison. Ngón tay của hắn vẫn luôn được rèn luyện, tay không bóp nát cổ họng của một người không phải là vấn đề.

Garrison cảm nhận được sức sống của mình đang trôi đi, sức mạnh của đối phương quá khủng khiếp, dưới sự uy hiếp này, gã cảm nhận được nỗi sợ hãi. Garrison sắp hít thở không thông, gã trợn mắt nhìn về phía Auston, người kia như đang xem kịch vui mà nhìn gã giãy dụa dưới bàn tay của Lộc Minh Trạch, độ cong tao nhã ôn hòa trên khóe môi không hề thay đổi, Garrison đột nhiên phát hiện mình nghĩ sai một chuyện rồi. Trong hai người kia, kẻ luôn duy trì nụ cười này, e rằng mới là đáng sợ hơn tên kia.

Garrison mặt nghẹn đỏ, gã chuyển tầm mắt qua mặt Lộc Minh Trạch, nói giọng khàn khàn: "Tôi... Tôi nói."

Lộc Minh Trạch liền buông cổ họng đang bóp ra, Garrison dùng sức ho mấy lần, một hồi lâu mặt đỏ lên mới dần dần khôi phục bình thường.

"Khụ... Tôi nghe theo mệnh lệnh của cấp trên, đến...sao Snow của các cậu, thả trứng ký sinh trùng."

Lộc Minh Trạch híp mắt: "Vậy, công việc tiếp theo trong mệnh lệnh của cấp trên rốt cuộc là chỉ cái gì? Hơn nữa, các người nếu dám để loại ký sinh trùng này lan tràn, hẳn là cũng nghiên cứu ra phương pháp phòng chống mới đúng, giao ra đây."

Garrison thở dài: "Cậu đoán không sai, chúng tôi đã nghiên cứu biện pháp tiêu diệt hết ký sinh trùng, bởi vì Inverd quá mức dữ dội, hầu như tất cả mọi người đều dễ dàng bị lây nhiễm. Nhưng chúng tôi đến bây giờ cũng chỉ đưa ra biện pháp trị liệu sơ bộ, vẫn chưa dùng cho thí nghiệm lâm sàng."

Lộc Minh Trạch nghe vậy cảm thấy có gì đó không đúng, thúc giục: "Sau đó thì sao?! Nói trọng điểm."

"Bọn họ tiếp đó sẽ phóng tên lửa lên sao Snow, bên trong tên lửa không phải là thuốc nổ, mà là loại thuốc mới chống lại ký sinh trùng. Nói cho cùng, đây là một thí nghiệm, dùng tinh cầu của các cậu làm thí nghiệm."

Lộc Minh Trạch nghe mà ngẩn người, không hiểu sao hắn cảm thấy chuyện sẽ không đơn giản như thế, thí nghiệm? Chủ tinh mà lại thiếu hụt vật liệu thí nghiệm sao? Tại sao phải dùng sao Snow làm đối tượng thí nghiệm, trừ phi...

"Tôi nói rồi, nó là một loại thuốc mới, nguyên lý của loại thuốc này là phá hủy các đầu dính của gen ký sinh trùng, làm chúng mã hóa protein sai hay thậm chí là có độc mà tự chịu diệt vong. Thế nhưng ký sinh trùng sở dĩ có thể ký sinh ở người, là vì trong gen của bọn chúng, có đầu dính có thể ghép đôi với gen của con người, cho nên loại thuốc này..."

Auston ở một bên nhẹ giọng bổ sung: "Trái lại gây thương tổn cho con người còn cao hơn cả ký sinh trùng."

Y nói xong đột nhiên hỏi: "Loại thuốc này có tính bốc hơi sao?"

Garrison ngẩn người: "Không phải."

Lộc Minh Trạch nghe xong lập tức buông Garrison ra, co cẳng chạy ra khỏi khoang thuyền, Auston kéo cổ tay hắn lại: "Trở về! Cậu đi đâu vậy?"

"Tôi muốn bắt cóc phi thuyền! Lập tức trở về sao Snow!"

Lộc Minh Trạch đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Garrison, hắn xông tới mấy bước tóm lấy cổ áo của gã thấp giọng gầm lên: "Lập tức dừng lệnh phóng tên lửa!"

Garrison bị lắc đến choáng đầu hoa mắt, đứt quãng biện giải: "Lệnh... Lệnh phóng tên lửa không phải tôi đưa ra, chúng tôi chỉ toàn nghiên cứu, sau khi tư liệu của chúng tôi được gửi về tổng bộ, bên kia cũng đưa ra quyết định."

Lộc Minh Trạch trợn muốn rách mí mắt mà nhìn gã, Garrison gian nan nói rằng: "Cho dù bây giờ đi về, cũng không kịp."

...Có ý gì, đây chẳng phải là nói, người ở sao Snow chưa bị lây nhiễm ký sinh trùng cũng chạy trời không khỏi nắng?

Garrison bị biểu tình của Lộc Minh Trạch hù dọa, dùng sức víu lấy tay hắn: "Cậu...trước tiên buông tôi ra đã! Loại thuốc này cũng có khả năng thành công, có lẽ có người trên tinh cầu các cậu có thể miễn dịch, hoặc là người có gen biến dị có thể tình cờ được chữa trị ký sinh trùng, xin cậu hãy bình tĩnh một chút."

Xin cậu hãy bình tĩnh một chút, xin cậu hãy bình tĩnh một chút, những kẻ ngoài cuộc "đứng nói chuyện không đau lưng", một tên hai tên, có mà hắn cầu mấy người bình tĩnh ấy!

Trong lồng ngực Lộc Minh Trạch tuôn ra một cơn tức giận, hắn tán một phát vào đầu Garrison, làm gã ngất xỉu. Sau đó vọt thẳng ra cửa khoang. Hắn nhất định muốn bắt cóc phi thuyền du hành vũ trụ, nhất định muốn trở lại cứu người. Cho dù không thể cứu mọi người, ít nhất phải cứu được gia đình của hắn.

Gia đình Wood, Thượng Tá...vẫn còn ở sao Snow!

Auston cũng nhanh theo sát, y nhíu chặt mày, Lộc Minh Trạch vừa nhìn thấy y, bước chân hơi chần chờ. Auston cũng thuộc nhóm dễ bị nhiễm ký sinh trùng và loại thuốc kia, tự hắn có thể trở lại, không thể để Auston cùng chịu chết.

"Anh sẽ điều khiển phi thuyền sao?"

Auston gật đầu.

Lộc Minh Trạch nhanh chóng vọt tới khoang điều khiển, tung chân đá văng cửa khoang, sau đó gọn gàng nhanh nhẹn lấy tay đao đập ngất du hành vũ trụ nhân viên, quay đầu đối Alston nói: "Vậy chúng ta bây giờ liền trở về, đến lúc đó anh trốn trong phi thuyền không được đi ra, tôi xuống cứu người."

Auston tắt màn ánh sáng trên đồng hồ đeo tay, mỉm cười nói: "Được. Nhưng cậu không cần lo lắng quá mức, cho dù là tên lửa, phạm vi nổ cũng có hạn, nếu như bọn họ sử dụng loại thuốc mới không thể khuếch tán trong không khí, muốn gây ảnh hưởng cả tinh cầu rất khó."

Y ngồi vào chỗ lái, thuần thục ấn mở màn hình chỉ huy bắt đầu điều khiển phi thuyền.

Lộc Minh Trạch rất cảm tạ Auston có thể vào lúc này giữ vững lý trí, hắn tựa lưng vào cửa khoang điều khiển, nhìn Auston hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Tôi nhất định phải trở về..."

"Tôi biết, cậu lựa chọn trở về là chính xác, bây giờ muốn ngăn cản cũng không kịp, cho dù có thể liên hệ với đại vương tử, chắc hẳn đối phương cũng sẽ không đồng ý đình lệnh phóng tên lửa."

Lộc Minh Trạch sinh ra nỗi thống hận sâu đậm đối với vị đại vương tử còn chưa từng gặp mặt kia, nếu như đối phương xuất hiện ở trước mặt hắn, Lộc Minh Trạch có thể sẽ trực tiếp giết chết hắn, mặc kệ hắn là vương tử gì, thứ cặn bã này, đánh chết vạn lần cũng không đủ.

"Huống hồ, cậu làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ cậu."

Lộc Minh Trạch ngẩng đầu nhìn Auston, đối phương đối diện hắn dịu dàng mỉm cười, Lộc Minh Trạch vô thức dời tầm mắt đi, thấp giọng nói: "Cảm ơn."

Auston không nói gì, làm vài thao tác trên màn ánh sáng, tàu du hành vũ trụ lập tức rời khỏi tuyến đường bay, hướng về sao Snow.

Lúc này đã có người phát hiện tuyến đường của tàu thay đổi, bọn họ lục tục chạy đến cửa khoang điều khiển, bắt đầu gõ cửa, Lộc Minh Trạch chắn cửa không để bọn họ xông tới, những người kia nhận ra vài thứ không đúng, liền bắt đầu phá cửa. Nhưng Lộc Minh Trạch đang trấn cửa, căn bản không ai vào nổi.

Tàu du hành rất nhanh liền hạ xuống sao Snow, Auston nhìn tín hiệu gợn sóng nháy mắt xuất hiện trong màn ảnh, cau mày nói: "Hình như có người phát tín hiệu cầu cứu."

"Cầu cứu? Chúng ta mới phải cầu cứu!" Người trên sao Snow mới phải cầu cứu!

Lộc Minh Trạch kéo cửa khoang ra, một vòng người vận áo blouse đứng trước cửa, đa số bọn họ thân thể cũng không cường tráng mấy, là Beta tay trói gà không chặt.

Trong thế giới này, Alpha mặc dù không ít ỏi như Omega, nhưng tố chất thật sự ưu tú vẫn là số ít, cho nên xử lí công việc đều là Beta. Nhưng đối với Lộc Minh Trạch mà nói, bọn họ là giới tính gì không quan trọng, quan trọng là... những người này không ngăn được hắn.

"Toàn bộ tránh ra, tôi không muốn ra tay với các người."

Nhóm áo trắng tất nhiên không thể nhường đường, nhưng cũng không dám tiến lên, chỉ có thể lùi lại theo mỗi động tác tiến lên của Lộc Minh Trạch. Auston tắt màn hình xong, cũng đứng lên đi tới bên cạnh Lộc Minh Trạch, nhìn đám người trước mặt mà nói với hắn: "Cậu đi đi, nơi này giao cho tôi. Nhưng cậu phải cẩn thận một chút, loại thuốc kia không biết có tác dụng với cậu hay không, mang cái này đi."

Y nói, đoạn đưa mặt nạ phòng độc cho Lộc Minh Trạch, người kia sau khi nhận lấy ngay cả câu cảm ơn cũng không kịp nói liền chạy.

Có lẽ là cảm nhận được sát khí trên người Lộc Minh Trạch, nhóm áo trắng liền dồn dập nhường đường, không một ai dám tiến lên ngăn cản.

Sau khi Lộc Minh Trạch an toàn rút đi, Auston đối diện trước đám người giang hai tay khẽ cười nói: "Ta không thích bạo lực, ngồi xuống tâm sự đi, chư vị."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui