Đàn Ông Độc Thân Nằm Mơ Giữa Ban Ngày


Chương 55:
Đồng Dã không biết Vinh Hạ Sinh học chuyện này từ ai.
Ở trong lòng hắn, chú nhỏ nhà mình thuần khiết tựa như đóa hoa sen tuyết, mỗi lần nói những lời tâm tình đều ngại ngùng muốn chết, bây giờ lại lớn gan thế này rồi, trông có giống bị hạ cổ không?
Giờ phút này đầu óc Đồng Dã lag cực mạnh như vừa trúng xổ số, đôi môi được hôn cũng nóng lên một cách đáng sợ.
Vinh Hạ Sinh thấy hắn không phản ứng gì bèn cho rằng không thích mình thể hiện như vậy, đột nhiên anh cũng cảm thấy hoảng hốt theo.
Chột dạ không dám nhìn đối phương, cánh tay ôm lấy Đồng Dã cũng chậm rãi buông ra.
“Anh làm gì thế?” Đồng Dã bắt lấy tay anh kéo trở về tư thế ôm mình. “Sao lại buông ra vậy?”
Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu nhìn hắn.
“Anh không được buông em ra đâu đấy.” Đồng Dã nói. “Lát nữa em bóc quà anh cũng không được phép buông ra.”
Nói xong, Đồng Dã cởi chiếc đai lưng màu trắng bên hông của ông già Noel.
Đai lưng rơi xuống đất, tiếp đến là chiếc áo khoác ngoài màu đỏ.
Đồng Dã nói. “Thôi xong rồi, ông già Noel bị em bóc ra mất rồi.”
Vinh Hạ Sinh đã từng có những ảo tưởng về việc làm tình, nhưng từ trước đến nay đối với anh chuyện này chỉ như ngắm hoa giữa trời sương, vừa mông lung không rõ ràng lại chẳng hề chân thật.
Anh không say mê cũng không quá hứng thú với chuyện đó, mãi cho đến khi được Đồng Dã ôm ấp, được Đồng Dã hôn môi, được âu yếm từ mặt nước xuống tận đáy biển, từ chân núi lên tới tầng mây.
Dường như mọi cảm xúc của anh đã đi qua cả núi lửa phun trào cho tới tận động đất đáy biển, và vạn vật đều hót vang bên tai anh.
Những gì có thể nhìn thấy hay không thể thấy, những gì có thế sờ đến hay không thể sờ, tất cả đều trở thành một đống hỗn độn trong trí óc, thậm chí trong một khoảng thời gian dài anh còn không biết bản thân mình là ai.
Đồng Dã nói. “Hạ Sinh, em rất vui.”
Rõ ràng thanh âm kia rất quen thuộc với anh, nhưng lại tựa như vô cùng xa lạ.
Rất gần, lại rất xa.
Anh cố gắng nắm lấy dấu chấm câu cuối cùng của câu nói vừa rồi, kéo nó đến trước mặt để mà đánh giá.
“Anh có vui không?” Đồng Dã nắm lấy bàn tay đầy mồ hôi của anh, hỏi. “Có thích không?”
Vinh Hạ Sinh không nói nên lời, chỉ có thể dùng hết sức lực để đan mười ngón tay của hai người vào với nhau.
Đây có lẽ là vui rồi.
Đồng Dã lý giải như vậy, sau đó lại càng cố gắng âu yếm chú nhỏ của mình để anh càng vui vẻ hơn, càng yêu thích hơn.
Một giờ đồng hồ trôi qua, thế gian này như không còn là thế gian này nữa.
Người không phải người, vật không phải vật, cảnh cũng chẳng còn là cảnh.
Linh hồn cứ liên tục thoát ra rồi lại trở về thân thể, những đồ vật xung quanh biến hóa như thể vừa mọc ra những đôi mắt nhìn chằm chằm bọn họ vậy.
Mỗi khi mở mắt ra mọi thứ đều trở nên vặn vẹo, chỉ duy nhất khuôn mặt của người đối diện mình mới rõ ràng và chân thực.
Đầu óc Vinh Hạ Sinh mơ màng, anh khẽ nói. “Yêu em.”
Còn khi Đồng Dã nói ra câu “Em cũng yêu anh”, hắn hận không thể để cho cả thế giới đều nghe thấy.
Thì ra cá nước thân mật lại như thế này, chẳng trách không ít người đều mê muội đến mức vứt bỏ tất cả mọi thứ.
Vinh Hạ Sinh dựa vào Đồng Dã, hơi thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Quên kéo rèm mất rồi.”
Thật xấu hổ.
Tuy rằng các tòa nhà cách nhau rất xa, hẳn là sẽ chẳng có ai nhìn thấy, nhưng Vinh Hạ Sinh vẫn cảm thấy xấu hổ.
“Tuyết lại rơi kìa.” Đồng Dã ôm anh, chôn mặt vào cổ anh. “Năm nay tuyết rơi nhiều quá.”
Nơi này cũng không phải thành phố cuối cùng của phương Bắc cho nên mọi năm vốn chẳng có nhiều tuyết đến mức này, Đồng Dã nói. “Anh nghĩ xem nếu làm trên mặt tuyết thì sẽ có cảm giác gì nhỉ?”
Vinh Hạ Sinh vẫn chưa ngừng đổ mồ hôi, bị hắn hỏi như vậy đột nhiên khiến anh cảm thấy cực kỳ lạnh.
Anh rúc vào trong lòng Đồng Dã. “Tiểu Dã, anh muốn ngủ.”
Đồng Dã cười. “Ngủ đi, em ôm anh ngủ.”
Hai người nằm trong phòng ngủ của Vinh Hạ Sinh, hôm nay làm loạn thế này, Đồng Dã cảm thấy hình như sau này mình có thể chính thức dọn vào ở trong này rồi.
Căn phòng này tràn ngập mùi hương của Vinh Hạ Sinh, là mùi hương nhàn nhạt của giấy sách, vừa lạnh lẽo thấu xương lại vừa nhẹ nhàng ôn nhu.
Phòng ngủ của Vinh Hạ Sinh không quá lớn, bài trí gọn gàng, đặc biệt nhất là cực kỳ nhiều sách.
Kệ sách bị chất đầy bởi sách, thậm chí phần thanh ngang còn hơi võng xuống.
Còn những cuốn sách không thể xếp lên giá thì được xếp gọn gàng chỉnh tề thành từng chồng ở một bên.
“Đi tắm đi rồi ngủ tiếp.” Giọng nói của Vinh Hạ Sinh vô cùng nhẹ, có vẻ như anh thực sự rất mệt. “Anh muốn thay ga trải giường.”
Nằm trên ga trải giường bị ướt quả nhiên không thoải mái cho lắm, Vinh Hạ Sinh xoay người, chôn mặt vào trong ngực của Đồng Dã.
Đây là làm nũng sao?
Đồng Dã nhếch miệng cười trộm.
Hắn cực kỳ thích Vinh Hạ Sinh làm nũng, còn đặt lên bàn cân so sánh với Simba.
“Nhiều lúc anh chẳng khác nào một con mèo dính người cả.” Đồng Dã nói. “Làm nũng xong khiến cho tim em đều run rẩy vì ngứa.”
Vinh Hạ Sinh bị hắn nói đến ngượng, chỉ biết rúc đầu không dám mở lời.
Anh tập trung lắng nghe tiếng tim đập của Đồng Dã, từng nhịp thanh thoát như một bản nhạc tình ca sâu lắng.
Trong một khoảnh khắc, trong đầu Vinh Hạ Sinh đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nếu anh có thể chết vào thời khắc này thì cuộc đời này cũng không uổng.
Trước đây anh luôn mong muốn cuộc đời mình bớt tầm thường vô vị, cũng không mong muốn bản thân đi theo con đường của những người khác. Điều anh muốn là có thể lưu lại chút gì đó, có thể dùng văn chương của mình để viết một truyền kỳ.
Nhưng hiện tại đột nhiên anh không còn chấp niệm đó nữa, bởi vì truyền kỳ của anh đã được viết lên một cách hoàn chỉnh ở trong trái tim của Đồng Dã.
Không còn gì để tiếc nuối, anh đã cảm nhận được tình yêu mà mình đáng được nhận, cũng đã trải qua tình yêu mà anh đáng được nếm thử.
Giờ phút này anh không còn ao ước gì xa vời nữa.
Tuy vậy, nếu có thể, anh vẫn muốn tranh thủ được sống thêm nhiều năm nữa, để anh được nhấm nháp thêm một chút hương vị của tình yêu.
Ngọt cũng được, chua cũng không sao, chỉ cần là Đồng Dã thì anh có thể chấp nhận toàn bộ.
Vinh Hạ Sinh ghé vào trong lồng ngực của Đồng Dã, nhịn không được mà cảm thán một câu. “Tại sao anh lại yêu em nhiều đến vậy chứ?”
Tại sao?
Bởi vì Đồng Dã đã rạch một vết dài trong thế giới lạnh lẽo của anh để đem theo ánh dương rực rỡ quanh người mà tiến vào.
Người anh đang ôm lấy không chỉ là tình yêu của anh, mà còn là thần của anh nữa.
Vinh Hạ Sinh vốn đã nói muốn đi tắm một chút và thay ga trải giường rồi hẵng ngủ, nhưng nói xong hai người lại cứ nằm ôm nhau như vậy rồi chìm hẳn vào giấc ngủ.
Mãi đến khi Vinh Hạ Sinh tỉnh lại thì trời đã tối rồi, anh trở mình, chỉ cảm thấy nơi nào đó của cơ thể mình đau không thể tả nổi.
Trái tim anh khẽ rung động, trong đầu nảy ra mấy chữ “gánh nặng ngọt ngào”.
Gánh nặng hay gì cũng được, dù sao anh cũng cảm thấy thoải mái.
Vinh Hạ Sinh nghe thấy tiếng động ở trong phòng, trùm chăn xoay người lại, phát hiện ra Đồng Dã chỉ mặc một chiếc quần ngủ đang ra ra vào vào dọn dẹp đồ đạc.
“Em làm gì vậy?” Vinh Hạ Sinh không đeo kính cho nên tầm nhìn mơ hồ, anh nói với Đồng Dã. “Em tìm hộ anh mắt kính với.”
Bình thường trước khi đi ngủ anh thường để mắt kính lên chiếc bàn cạnh giường, hôm nay thì khác, mắt kính là do Đồng Dã tháo ra, cũng là do Đồng Dã tiện tay để ra chỗ khác.
Đồng Dã vừa nghe thấy lời anh nói bèn xấu hổ cười. “Ờm… Em nói với anh chuyện này nhé, nhưng anh đừng giận.”
Vinh Hạ Sinh làm sao có thể giận hắn được cơ chứ?
Mặc kệ Đồng Dã làm gì, Vinh Hạ Sinh cảm thấy mình sẽ chẳng thể nào giận Đồng Dã được.
“Em nói đi.” Vinh Hạ Sinh bọc chăn ngồi trên giường. Có lẽ Simba nghe thấy tiếng của anh, nhóc con chậm rãi từ phòng khách bước vào rồi nhún chân nhảy lên giường anh.
Vinh Hạ Sinh híp mắt nhìn cục lông nho nhỏ này, cúi đầu yêu thương xoa đầu nó.
Đồng Dã nói. “Hạ Sinh, ờm… Mắt kính của anh…”
Đồng Dã ấp a ấp úng, hơn nửa ngày mới đưa mắt kính vào tay Vinh Hạ Sinh.
Vinh Hạ Sinh cầm lấy, chưa kịp đeo lên đã bật cười.
“Em xin lỗi.” Đồng Dã nói. “Lúc đó em sốt ruột quá liền tiện tay để ở bên gối, sau đó… Anh biết rồi đấy, hai chúng ta làm hơi kịch liệt quá, cho nên lúc em không để ý đã đè gãy nó.”
Vinh Hạ Sinh cận rất nặng, nếu không có mắt kính thì sinh hoạt hàng ngày khá khó khăn.
Anh dở khóc dở cười nhìn mắt kính bị gãy trong tay mình. “Xem ra không thể không ra khỏi nhà một phen rồi.”
“Em xin lỗi mà.” Đồng Dã thò qua hôn lên tay anh. “Em xin lỗi còn chưa được sao.”
Khi hai người tới gần nhau Vinh Hạ Sinh mới nhìn thấy rõ biểu tình của đối phương, anh bất đắc dĩ mà cười rồi sờ lên khuôn mặt của Đồng Dã. “Anh đâu có giận, em cứ xin lỗi mãi làm gì?”
“Anh không giận à?”
“Không.” Vinh Hạ Sinh đột nhiên thấy trên vai Đồng Dã có một dấu răng còn vết máu, anh cau mày nhẹ nhàng chạm vào nó, Đồng Dã đau hít ngược một hơi.
“Đây là do anh làm à?”
Đồng Dã cười. “Chứ còn ai nữa? Nếu là người khác em đã đấm cho rồi.”
“Đau lắm không?” Vinh Hạ Sinh thực sự không nhớ rõ lắm, hoàn toàn không biết mình đã cắn người kia như thế nào, thậm chí còn cắn mạnh đến mức đấy.
“Đau lắm ó.” Đồng Dã nói. “Cho nên anh phải hôn em một cái, hôn một cái là đỡ hơn rồi.”
“Sao em lại cứ như đứa nhóc vậy nhỉ?”
“Em chỉ như vậy với anh thôi mà.” Đồng Dã đẩy Simba ra để nhét mình vào. “Anh dỗ em đi, dỗ dỗ em đi mà.”
Vinh Hạ Sinh cười để cho hắn thoải mái làm nũng trên người mình, sau đó hỏi. “Đúng rồi, em ra vào làm gì thế?”
“Chuyển nhà.”
“Chuyển nhà?” Vinh Hạ Sinh nhíu mày ngay lập tức.
“Đúng rồi, dù sao hai ta đã tiến triển đến bước này rồi thì không phải em nên ngủ cùng anh hằng đêm sao?” Đồng Dã nói. “Anh không biết đâu, em sợ ma lắm ó, mỗi đêm nằm một mình trong phòng kia em chẳng ngủ ngon được, nếu cứ như vậy là em suy nhược tinh thần đó! Anh cũng không muốn em suy nhược tinh thần đúng không?”
Tâm tư của Đồng Dã về chuyện này thể hiện rõ ràng, Vinh Hạ Sinh nghe vậy cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Anh còn tưởng em muốn chuyển đi.”
Đồng Dã sửng sốt, sau đó cười. “Sao có thể chứ? Em hận không thể dính chặt với anh mỗi ngày kia kìa, kể cả bây giờ Ngọc Hoàng Đại Đế có cầm dao đặt lên cổ bắt em phải chuyển đi em cũng nhất quyết bám trụ đến cùng!”
Bàn tay Đồng Dã thò vào chăn bắt đầu nghịch ngợm. “Được không chú nhỏ của em? Cho em chuyển vào phòng này ở cùng anh nha.”
Hắn nhẹ giọng nói. “Mỗi ngày em sẽ ủ ấm chăn cho anh nè, cho anh quyền sai sử nè, nhất định sẽ hầu hạ anh chu đáo như vua luôn.”
Vinh Hạ Sinh bắt lấy bàn tay không an phận của hắn, cười bất đắc dĩ. “Anh không cần em phải hầu hạ anh, chỉ cần em đừng nghịch ngợm những lúc anh ngủ là được rồi.”
Ánh mắt Đồng Dã sáng lên. “Vậy là anh đồng ý rồi?”
Làm sao có thể không đồng ý chứ?
Bất cứ điều gì Đồng Dã muốn anh đều toàn tâm toàn ý dâng lên bằng cả hai tay.
“Để anh đi tắm đã.” Vinh Hạ Sinh nói. “Lát nữa em đi cùng anh ra ngoài làm lại một đôi mắt kính đi.”
“Được! Trước khi làm xong mắt kính, em sẽ là đôi mắt của anh!” Đồng Dã ngoan ngoãn nghe lời không nghịch ngợm nữa, hắn bước xuống giường, đột nhiên quỳ một chân xuống đất. “Bệ hạ, xin hãy để vi thần được hầu hạ người tắm gội thay quần áo!”
.
..
Vâng, H của các bạn đó =)))))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui