Bạn đang đi kiếm vợ, ở cái tuổi nghĩ nhiều về tình yêu hơn là tình dục.
Một lần bạn khoe, run lên sung sướng, anh được cô ấy yêu.
Mình hỏi, thế thì sao hả anh?
Vì cô ấy trẻ quá, cô ấy mới bốn mươi!
Mình suýt sặc, mình định bảo là người đàn ông như anh phải kiếm những người U30 mới hạnh phúc, đàn bà 40 họ tính toán kinh người, anh hạnh phúc nổi không?
Nhưng lại tế nhị không nói gì vì sực nhớ ra cô bồ cũ của bạn cũng trẻ lắm, chỉ... U60 mà thôi. Mà tự dưng lại cám cảnh, mình còn lâu mới cưa được ông nào 63 chứ đừng nói đến giai 36, chê bai gì nhau.
Chuyện đến đây là hết, vì nói chung bạn mình rất xui, toàn gặp các cô tính nết trái ngược với bạn mình, thích tình dục hơn tình yêu. Mà ngoài ra còn những dục vọng đời sống của các nàng (các chị) lớn hơn cả dục vọng thân xác nữa ấy.
Trong khi bạn mình thì lại mê say chèo xuồng vượt thác, lái xe vòng quanh nước Mỹ, hoặc thám hiểu Phan-xi-păng, bạn mình có đủ sinh lực nhưng không đủ dục vọng để đồng cảm với các nàng (các chị U40 và U60).
Mỗi năm bạn chỉ kiếm tiền 11 tháng còn dành một tháng để tận hưởng cuộc sống, mà các nàng thường chỉ muốn bạn mình kiếm tiền trọn 12 tháng.
Có nàng còn bỏ rơi bạn mình sau khi biết bạn mình đã có vợ cũ. Nhưng không phải vì nàng ghen, mà vì nàng tiếc của khi biết bạn mình đã để lại toàn bộ tất cả các bất động sản cho vợ cũ, một mình một xe ra đi. Nàng đau như thể mấy ngôi nhà đều phải trở thành của nàng mới đúng. (Dạo này mình có vẻ ưa buôn chuyện, hé hé).
Bi kịch xảy ra vào một ngày đẹp trời, bạn mình đi cưa gái. (Giờ là câu chuyện khác nhé, U40 tập 2).
U40 tập hai với bạn mình kể ra rổ rá cạp lại, đẹp đôi nữa. Chỉ mỗi tội mình hơi buồn, mình không ghen với chị U40 tập 2 này, vì đã chiếm mất bạn mình, mà là mình buồn cười. Không lẽ phải duyên phải số nó vồ lấy nhau. Trước thì chị vồ lấy đồng nghiệp mình vì cái xe phân khối lớn và hàm râu quai nón, giờ chị vồ lấy bạn mình vì túi tiền và phong độ hứa hẹn, bao giờ chị vồ lấy chồng mình đây ta? Hú hú...
Bạn mình sau đó cũng giống mình, hơi buồn, nhưng là buồn thật, vì liên tiếp mỗi năm đều có các nàng chia tay, bạn mình rất tốt số, cứ yêu cô nào là cô ấy đi lấy chồng.
Mãi hôm qua mình trà dư tửu hậu mới vô tình biết lý do U40 tập 2 dứt tình. Người đàn bà đó dè bỉu nói, tôi mời anh này tới ăn cơm, ăn xong, anh này nói, em đừng vứt thức ăn thừa này đi, em cho anh đi, để anh mang về ăn, tối nay khỏi phải ăn ngoài đường.
U40 tập hai nói, đàn ông đi cua gái gì mà keo kiệt bủn xỉn, đi Tây đi Tàu chức cao vọng trọng tài năng thế nào thì chả biết chứ thức ăn thừa mà còn xin về, còn trông mong gì nữa. Chưa có thằng nào cưa U40 mà dám vô lễ thế, nếu không mời nàng đi ăn hàng thì cũng phải tặng hoa, tặng quà cáp.
Mình sửng sốt thấy hóa ra đây là bi kịch của U40 tập hai chứ không phải của bạn mình. Thực phẩm là một liên kết hài hước giữa đàn ông và đàn bà.
Mình mà nhận được một lời đề nghị như thế, cho dù mình đang không độc thân, thì mình cũng sẽ cảm kích. Mình sợ những người no nê thỏa mãn trên sự thừa mứa của chính bản thân, thỏa mãn với những thực phẩm dễ dãi trong đời sống. Mình cho rằng một người đàn ông đưa ra lời đề nghị không vứt thức ăn thừa, đó là một người đàn ông trí thức, đi rộng hiểu nhiều, không xa xỉ bởi đặt mọi thứ vào đúng với giá trị thật của nó, và hơn hết là một người văn minh. Và hơn tất thảy, một người đàn ông không hề sĩ diện trước mặt U40, đang nói chân thành, thì rất đáng để chị U40 tin cậy.
Xã hội này vốn đã quá thừa sĩ diện hão. Những người thừa tự trọng tới mức, ra đường bị một thằng nhìn hơi lâu (nhìn đểu) đã thấy bị động chạm tới tự trọng của mình, phải xách dao cắt cổ nó. Những người nhiều sĩ diện tới mức, không dám bỏ chồng bỏ vợ. Những người sẵn sĩ diện tới mức, đập chai bia vào đầu tình địch. Cả những người sĩ diện đủ dùng, không dám hé ra vết thương bị chồng đánh.
Và những người sĩ diện ít thôi, cho rằng tiệc càng xa hoa thì giá trị của bản thân mình càng cao, và để thừa mới là người lịch sự.
Có đáng giá không khi thể diện của một người đàn ông chỉ được đo bằng một túi thức ăn, dù ngon, nhưng là đồ thừa.
U40 không hiểu rằng chị (nàng) thực ra chính là một món thừa ra từ bữa tiệc của người đàn ông đầu tiên, một người đàn ông đã phản bội chị ta và con chị ta.
U40 tiếp tục là món thừa lần hai từ anh đồng nghiệp râu hùm hàm én mày ngài của tôi, sau khi chơi bời mười năm, anh ta đi lấy gái trinh hai mươi hai tuổi, cho dù tối hôm trước còn ôm U40 thổn thức nỉ non anh yêu em?
Bạn tôi trân trọng chị, phải vì bạn tôi không có sĩ diện của người đàn ông, hay bạn tôi là người chỉ thích ăn đồ thừa? Sao đàn bà không tự so sánh vị trí của bản thân với gói thức ăn thừa đêm đó?
Khác biệt giữa đàn bà phải chăng là ở điểm, một gói thức ăn thừa cho đi có thể làm tôi cảm động, y như một lọ nước hoa đắt tiền được nhận về. Còn với đàn bà khác, thức ăn hay đàn ông chỉ là thứ để họ thỏa mãn cái tôi.
Nhưng thôi, hãy cứ để những người đàn bà chỉ vì hàm én mày ngài xe phân khối lớn và những lời có cánh, chịu cho đàn ông chơi gái miễn phí mười năm, chứ dứt khoát không cho người đàn ông không vứt đồ ăn một cơ hội nào.
Đời nó thế.
2010