Chiều nay chạy xe trên đường từ buổi họp về, qua ngã tư, lúc dừng chờ đèn đỏ, tôi bắt gặp một người đàn ông đứng chắp tay vái ông cảnh sát giao thông đang ngồi trong bót.
Người đàn ông khá trẻ, quần áo đàng hoàng chững chạc, đứng ngoài bót, nhoài đôi bàn tay qua ô cửa sổ bé bé của bót cảnh sát giao thông sát bên cột đèn đường. Người đàn ông giở ví tiền ra, lật đi lật lại như phân trần rồi bỏ ví xuống, chắp hai bàn tay lại, vái lạy. Nét mặt người đàn ông vẻ buồn buồn và khẩn khoản. Tôi không biết người cảnh sát ngồi ở vị trí của mình bên ngã tư có động lòng không. Mà cái chắp tay vái lạy ấy làm tôi thắt cả lòng.
Lạy anh, ví tôi chỉ có ngần này?
Hay lạy anh, tôi thật sự không mang theo bằng lái, giấy tờ xe?
Hay là lạy anh, tôi tình thật trong ví không có thứ mà anh cần?
Điều gì mà người đàn ông cầu xin khẩn khoản? Và dùng hết sức, kể cả liêm sỉ, để mong chữ TÌNH thấu được qua chữ LÝ?
Chúng ta đã đánh mất những điều tốt đẹp ở đâu, vào khoảnh khắc nào, khi không bận tâm tới cảm nhận của người quanh ta? Người cảnh sát giao thông, không rõ già hay trẻ, ngồi thụt trong bót ấy, liệu đã bắt gặp bao nhiêu những cảnh huống đời thường trước mắt, tới mức, không còn cảm nhận gì đặc biệt trước một người vi phạm, dù chỉ là một sự phát giác nhỏ bé mang tính cá nhân và cảm tính?
Ngược lại, với một người đàn ông trẻ trung, ăn vận đĩnh đạc, toát lên tư chất không tầm thường thô lậu, tại sao đã có một phản xạ gây ngỡ ngàng như thế? Hay bên ngoài những lúc – có lẽ – trong vai nhân viên tốt, sếp đẹp trai, người chồng duy cảm, công dân đô thị tiêu biểu, người đàn ông còn có những lúc sắm vai cả kẻ hèn mọn đứng bên đường nội đô vái lạy nhà chức trách, để được việc của mình?
Dân gian có câu “Không ai nắm tay cả ngày tới tối”. Nên tất nhiên, không thể chỉ qua một hành vi mà đánh giá tính cách của cả một con người, thậm chí của cả một tập thể. Ngoài lúc vái lạy, thì có thể người đàn ông kia luôn thét ra lửa. Ngoài lúc vái lạy, thì ông ta luôn chấp hành đúng luật giao thông, mà chiều nay chỉ là một buổi chiều lơ đãng, hoặc có lý do gì bức bách để ông ta lao ra đường mà quên mang một thứ gì đó ở trong ví!
Đèn đã xanh rồi, đi thôi!
2011