Mình không hiểu sao thỉnh thoảng lại nhớ cái cây dương xỉ mọc bên sườn đồi, men theo lối xuống Nội Hồ từ phía đường cao tốc Đài Bắc. Cái cây giống một cụm dừa non, cao bằng mình, lá xum xuê và ngỏng những cái ngọn non tơ như vòi voi, cao ngất ngưởng như tranh vẽ thời tiền sử. Mình nhớ tha thiết cái cây, thậm chí có thể tưởng tượng lại khoảnh khắc mình ngồi trên cái bàn gỗ cũ bọc sắt đen, chờ người phục vụ già bưng đồ ăn, nhìn bâng quơ sang bên đường để nhận ra cái cây.
Ông lái taxi chở mình đến đó, miễn phí, ông đã từng chở mình đi nhiều nơi, miễn phí, mỗi lúc ông vắng khách. Ông bảo vậy, để mình khỏi áy náy.
Sao mình nhớ cái cây dương xỉ ấy đến thế, dù chỉ thấy một lần, trong khi, thậm chí, quên cả mặt ông taxi gặp nhiều lần.
Cũng có lần ông lái taxi chở mình đến một bãi rác rộng lớn hàng chục héc-ta, ngồi chơi, rồi đi về. Có lần ông chở mình vào ngày mưa, đến trường, dù mình biết ngày mưa thì taxi không bao giờ ế khách. Cũng có một lần ông lái taxi lỡ hẹn với mình, đó là khi ông buột miệng hứa sẽ chở mình đi xem một đầm sen. Ông đã thất hứa cho tới tận ngày hôm nay.
Nhưng đó không phải lý do mà mình nhớ cây dương xỉ.
Chắc tại mình nhớ những cuộc cãi vã, tranh cãi quyết liệt. Ông lái taxi là một người lạ, là người tình cờ gặp, không quen thân, nên mình có thể trút hết những cảm xúc ghét bỏ, tức giận, hằn học, thậm chí là thổ lộ với ông những thất bại trong đời mình mà không cần phải nghĩ đến việc giữ thể diện. Còn mình cũng không phải bạn ông, nên ông có thể tự cho ông cái quyền chê bai dè bỉu mình, trách móc những tính xấu của mình, thậm chí giễu cợt những cái mà mình đang tự hào.
Cái câu trìu mến duy nhất mà ông lái taxi biết nói với mình, đó là: Mời cô ngồi lên ghế trên, cạnh người lái.
Mình hỏi tại sao, ông nói, nếu cô ngồi ghế dưới, cô y hệt khách hàng của tôi, cô sẽ phải trả tiền!
Đúng thật, khách hàng đi taxi luôn ngồi ghế phía sau, còn bạn bè chở nhau thường ngồi cạnh nhau ở ghế trước. Tuy nhiên ông lái taxi và mình không phải bạn bè.
Vì ông thường mắng mỏ mình không thương tiếc. Ông nói, mình là kẻ viển vông và sẵn sàng hy sinh bản thân cho những cái viển vông, trong khi không biết quý trọng lấy bản thân mình. Báu gì kẻ ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng. Kẻ không biết quý lấy bản thân thì trời tru đất diệt.
Mình chửi ông là kẻ vụ lợi, xã hội không có ông sẽ có đầy thằng lái taxi khác. Nếu không hy sinh bớt một chút quyền lợi gì cho xã hội, thì anh sống giữa cộng đồng nào có ý nghĩa gì?
Ông lái taxi chửi mình là nên cút về Việt Nam mà sống. Ở đây ăn món Việt Nam, bạn bè toàn người Việt, chát chít cũng dùng tiếng Việt, thì khác gì đang ở nhà? Khi mà tư duy vẫn là đầu óc người Việt, và không chịu kết bạn thêm với những người quốc tịch khác, thậm chí thân họ, yêu họ, thương họ hơn đồng bào?
Mình chê ông rằng một người đàn ông chỉ có đồng nghiệp mà không có bạn bè, chỉ có vợ và có con nhưng lại không có gia đình và mái ấm, một đứa con hoang bị mẹ bỏ rơi từ nhỏ như ông, thì hiểu làm sao được người ta cần tình thân, cần sự đồng cảm, cần đồng minh tới mức nào?
Ông lái taxi chửi mình là không chịu ăn món lạ miệng, chê những thứ khác biệt thói quen, thích đi những nơi đã quen đến, cư xử theo tập quán, những điều đó làm cho tầm vóc mình ngày càng nhỏ bé. Và tính tình dễ nổi nóng, mà hễ nóng thì thô lỗ, y hệt mọi người khác mà ông gặp.
Mình dè bỉu ông taxi không học vấn, xấu xí, thua kém tôi, cứ lẽo đẽo theo tôi là làm sao?
Ông lái taxi bảo, mình chẳng phải cái người Việt Nam kiêu căng đầu tiên mà ông gặp.
Lần cuối cùng mình bảo ông chở mình ra sân bay để mình bay về Việt Nam, ông lái taxi đã từ chối.
Mình bèn bảo, tôi sẽ trả tiền.
Ông càng im lặng, rồi bỏ máy, rõ là ông không muốn chở mình chuyến ấy. Hoặc không muốn gặp mình nữa.
Ôi chú dế lương tâm của tôi.
Chúng ta cô đơn, như nhau.
2010