Lăng Lan kinh ngạc: “Chẳng lẽ ba ba đã tới vương cấp rồi?” Trời ơi, cha Lăng thật quá yêu nghiệt mà!
Tiểu Tứ vẻ mặt buồn bực, chẳng lẽ lão Đại không thể lớn mật hơn một chút đoán những cấp bậc cao cao sao?
Tiểu Tứ buồn bực không thèm nói với Lăng Lan mà là đem một phần báo cáo của
quân bộ do mình tìm thấy được đưa cho Lăng Lan: “Liên Bang nguyên bản có được mười hai vị thần cấp sư sĩ, nhưng ở 8 năm trước, một vị thần cấp
sư sĩ đã ngoài ý muốn ngã xuống trong thông đạo khi ra chiến trường…”
8 năm trước? Tử vong trong thông đạo? Thật trùng hợp, cùng năm mà cha
Lăng mất, cùng một chỗ.... Lăng Lan nhíu nhíu mày, tiểu Tứ sẽ không tìm
những thứ không liên quan đến cho cô đọc, chẳng lẽ chuyện này có liên
quan đến cha Lăng sao?
Không đợi Lăng Lan phản ứng, tiểu Tứ đã
nói ra một thông tin làm Lăng Lan sợ ngây người: “Cơ giáp của thần cấp
sư sĩ mang tên là Belief!”
Hồi lâu, Lăng Lan mới dùng giọng nói run rẩy hỏi: “Ngươi nói là…. cái người thần cấp sư sĩ kia là Lăng Tiêu?”
Tiểu Tứ gật đầu nói: “Đúng vậy, người duy nhất thành công thăng cấp tới thần cấp sư sĩ trong vòng 10 năm, cũng là người trẻ tuổi nhất thành công
thăng tới cấp bậc này trong lịch sử, người này chính là Lăng Tiêu.”
“Gạt người!” Lăng Lan đột nhiên lớn tiếng phản bác.
Tiểu Tứ sửng sốt, nó không thể tưởng được Lăng Lan sẽ phản ứng kịch liệt như vậy, thậm chí kháng cự tin tức này.
“Nếu ông ấy là thần cấp sư sĩ, vậy làm sao ông ấy có thể sẽ xuất chinh chứ?
Không phải ngươi đã nói, vương cấp trở lên không cho phép tùy ý xuất
chinh sao? Hơn nữa, thần cấp cơ giáp không phải là vũ khí chung cực của
Liên Bang sao? Vũ khi cường đại, thao tác hơn người, làm sao ông ấy có
thể chết dễ như vậy?”
Ngồi ở trong cơ giáp con thỏ, Lăng Lan vô
pháp tự khống chế mà xiết chặt nắm tay. Nếu Lăng Tiêu yếu một chút hy
sinh như vậy Lăng Lan còn có thể tiếp thu. Nhưng ở trong miệng tiểu Tứ,
Lăng Tiêuthật sự quá cường đại, người đàn ông cường đại như vậy sao
lại có thể cố tình chết một cách đơn giản như vậy chứ. Cái này làm cho
cô cảm thấy có chút buồn cười.
“Theo như trong hồ sơ mật của
quân bộ mà tôi tìm được thì ba ba của chúng ta từ vương cấp thăng lên
thần cấp sư sĩ chỉ dùng sáu năm. Theo lịch sao trời năm 4725 thành công
thăng cấp vương giả sư sĩ, lịch sao trời năm 4728 thăng cấp thần cấp sư
sĩ, bất quá thông tin ba ba thăng cấp vương cấp đã bị quân bộ phong tỏa, phỏng chừng lúc ấy quân bộ có kế hoạch dấu thực lực của ba ba để ba ba
có thể xuất chinh.
“Cho nên năm đó khi ba ba xuất chinh vẫn ở
thân phận vương bài sư sĩ, đây cũng là lý do vì sao ba ba chỉ mới tới
hàm thiếu tướng, nếu lấy thân phận là thần cấp sư sĩ thì ít nhất cũng
tới quân hàm thượng tướng.” Tiểu Tứ thập phần tiếc nuối, nếu có thân
phận là tướng quân mà hy sinh thì Lăng Lan càng có thể kế thừa nhiều tài nguyên.
Tiểu Tứ đơn thuần không nghĩ tới, những người trong gia
tộc Lăng gia cũng thèm nhỏ dãi những tài nguyên này. Nếu như trong đám
người đó có một người xuất sắc hơn Lăng Lan xuất hiện thì đến lúc đó, cơ hội nhận công huân này cũng chẳng phải của Lăng Lan.
Tiểu Tứ
tiếc nuối cũng chỉ là chợt lóe mà qua, nó tiếp tục nói: “Liên Bang phái
Lăng Tiêuxuất chiến, nguyên bản tưởng đổi trắng thay đen, đem bắt hết
sinh lực địch trong một mẻ rồi để Lăng Tiêu thăng thần cấp. Nhưng cuối
cùng lại xảy ra chuyện bị tập kích, thông đạo đi ra chiến trường của
Liên Bang đã bị địch mai phục, bị kềm kẹp giữa hai phía rồi chỗ trong
thông đạo bạo động, ngoài ý muốn làm cả hai bên đều hy sinh không còn
một ai.”
“Thật sự là trùng hợp!” Lăng Lan nở một tia cười lạnh
thế nhưng tiểu Tứ lại cảm giác trong lòng có chút phát lạnh. Trong lúc
bất tri bất giác Lăng Lan đã bị lây dính những sát khí nồng đậm trong
không gian học tập.
“Đúng vậy, trùng hợp đến mức khiến người khác nghi ngờ, trên thực tế mệnh lệnh của quân bộ quả thật có vấn đề, còn có việc năng lượng trong thông đạo bạo động nữa, nó cũng không phải tự
nhiên mà hình thành.” Tiểu Tứ lấy lại bình tĩnh, tiếp tục đem những nội
dung mình tìm được nói cho Lăng Lan.
Năng lực tìm kiếm của Tiểu
Tứ cường đại là không thể nghi ngờ, nó đã chứng minh mình chính là thần
trong thế giới ảo. Đương nhiên để tiểu Tứ ra sức như thế chủ yếu cũng là vì Lăng Tiêu đã trở thành ba ba của nó, vả lại nó cũng muốn tìm kiếm
thông tin của ba ba để khi bị Lăng Lan hỏi còn có thể trả lời, miễn
chobị mất mặt. Chẳng qua, nó không nghĩ tới khi mình nghiêm túc tra
xét thông tin thì lại phát hiện ra mấy vấn đề.
“Xem ra, đây là
một âm mưu nhằm vào ba ba.” Lăng Lan tin tưởng năng lực tiểu Tứ, nếu
tiểu Tứ nói có vấn đề, kia khẳng định có vấn đề, hơn nữa Lăng Lan nguyên bản cũng cảm thấy có quá nhiều sự trùng hợp diễn ra ở đây, nếu chỉ một
hai cái thì không sao, nhưng sự trùng hợp ở đây là quá nhiều.
“Đúng vậy, tôi có thể khẳng định, ba ba của chúng ta nhất định bị ám hại mà
chết.” Tiểu Tứ quyết đoán nói, “Đáng ra việc toàn quân của Lăng Tiêu bị
diệt hẳn phải là một đòn đả kích rất lớn đối với Liên Bang, nhưng lúc đó quân bộ lại phản ứng rất nhanh, trực tiếp đem tin tức Lăng Tiêu thành
công thăng cấp thần cấp sư sĩ công bố, cũng đem nguyên nhân Lăng Tiêu
chết công khai ra ngoài, nói rằng đó chính là kế hoạch của Đế Quốc, điều này khiến cho Liên Bang và Đế Quốc lâm vào cuộc chiến tranh không chết
không ngừng, hai phương đã đánh nhau hơn tám năm nhưng vẫn chưa có khả
năng ngừng chiến. Trong suốt thời gian qua tổn thương của hai nước là
không thể đếm được.”
Lăng Lan có chút kỳ quái: “Vì sao ba ba chết lại có hậu quả lớn như vậy?”
Tiểu Tứ thở dài: “Lão Đại, cô không hiểu địa vị của thần cấp sư sĩ ở trong
lòng quân nhân Liên Bang, thần cấp sư sĩ ở trong mắt quân nhân chính là
sự tồn tại của thần, mà Lăng Tiêulại là người trẻ tuổi nhất, cho nên
Lăng Tiêu chính là thần tượng của toàn quân. Vả lại, Lăng Tiêu lại còn
rất trẻ, vậy nên cơ hội phát triển lên cao lớn hơn những thần cấp sư sĩ
khác. Có thể nói, nếu Lăng Tiêu còn sống thì đó chính là thần bảo vệ cho toàn Liên Bang trong hơn bốn mươi năm tiếp theo.”
“Cô thử nghĩ
xem, thần bảo vệ bị địch quốc thiết kế khiến cho hy sinh, như vậy quân
nhân Liên Bang làm sao có thể tha thứ chứ. Cho nên chỉ có thể chiến đấu
đến không chết không ngừng mới có thể ngăn được cuộc chiến này, thậm chí chỉ khi một trong 2 nước bại vong thì mới có thể chấm dứt tình thế
giằng co này.”
Lăng Lan nghe đến đó thì lâm vào trầm tư, cô nghĩ
tới lúc bị người đoạt quyền kế thừa quân công, quân bộ lại ngoài ý muốn
lựa chọn bàng quan cho sự thật, lại nghĩ tới lần bị ám sát khi mới nhập
học, còn có nhiệm vụ truyền thừa của cha Lăng, thiết kế vô số cửa để tìm ra mình bằng được…. Lúc này cô có chút lĩnh ngộ, người hại chết Lăng
Tiêu trong hệ thống cao tầng ở quân bộ vẫn không buông lỏng việc theo
dõi Lăng gia, người đó căn bản không muốn nhìn thấy người nhà Lăng gia
xuất hiện trong quân giới.
“Tiểu tứ, xem ra người hại ba ba của chúng ta có thể chính là đám người cao tầng trong quân bộ.” Lăng Lan cười lạnh nói.
“A? Vì cái gì?” Tiểu Tứ khó hiểu.
“Người có thể mưu hại một thần cấp sư sĩ, như vậy chức vụ của người đó phải
rất cao, vả lại nếu không nằm trong quân bộ, làm sao có thể điều động ba ba của chúng ta theo ý mình chứ.”
Lăng Lan nói tới đây khiến
tiểu Tứ như được khai thông, nó lập tức nói: “Lão Đại, yên tâm, chuyện ở thế giới ảo này cứ giao cho tôi.” Tiểu Tứ nghĩ tới những người đang
theo dõi ở chỗ nhiệm vụ truyền thừa, nó không ngừng nhắc nhở chính mình
cần phải cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể lộ ra nửa điểm sơ hở, khiến
lão Đại nhà mình mắc phải họa sát thân,
Tiểu Tứ ngay sau đó lại
lo lắng nói: “Nhưng mà nếu như vậy thì người đó nhất định không đơn
giản, chúng ta có thể đấu lại với hắn không?”
“Một người không
được vậy thì tìm nhiều người tới giúp.” Khóe miệng Lăng Lan lộ ra cười
lạnh, nguyên bản cô cũng không muốn làm lão Đại gì, nhưng hiện tại xem
ra cô không thể không bỏ lực vào vị trí đó.
Không sai, Lăng Lan
đem mục tiêu đặt lên Hàn Kế Quân, Lăng Lan đối sức chiến đấu của chính
mình rất có tin tưởng, cố gắng nỗ lực thì dù không tới mức thần cấp
nhưng vương bài vương cấp thì vẫn có khả năng thành công. Bất quá Lăng
Lan đối với âm mưu quỷ kế thì một chút cũng không nắm chắc, cô chỉ có
thể tìm sự giúp đỡ từ bên ngoài. Mà trong số những tiểu đệ của Lăng Lan, chỉ có Hàn Kế Quân là người có chỉ số thông minh siêu việt nhất, hiện
tại cũng cậu ta cũng bắt đầu tiến hóa theo phương hướng phúc hắc. Xem ra cô cần phải ra tay dạy Hàn Kế Quân một khóa để cậu ta trở nên càng phúc hắc mới được……
Lăng Lan sau khi quyết định chuyện này liền đem
nó đặt sang một bên, muốn nhanh chóng tìm đối thủ thì cô cần phải mạnh
lên, phát triển đủ lông đủ cánh chống lại đối phương mới được.
Sau khi nhìn tất cả những động tác cần dùng cho công việc đi lại của cơ giáp, Lăng Lan liền bắt tay ngay vào việc luyện tập.
Những cơ giáp hình thú chủ yếu di chuyển bằng những động tác nhảy, nhất là cơ giáp thỏ. Hai chân sau được thiết kế thô cứng hơn hai chi trước, để có
thể đi lại, Lăng Lan vừa phải nắm được cách làm thế nào để dùng chân sau nhún người bắn lên, vừa phải học cách theo tác các ngón tay theo từng
động tác.
Sau khi bị quăng ngã vô số lần, Lăng Lan rốt cuộc cũng
thành công nắm được cách điều khiển cơ giáp để đi lại bình thường, nhưng cô chỉ mới điều khiển đi lại thôi, còn những phương diện khác… thật
không thể nhắc tới…
Cứ như vậy, Lăng Lan hoàn toàn đắm chìm trong việc tập luyện cách điều khiển cơ giáp, cho tới khi tiểu Tứ nhắc nhở cô mới phát hiện đã tới giờ hạ tuyến, chuẩn bị ăn tối.
Lăng Lan bởi vì có tiểu Tứ yểm hộ, liền trực tiếp rời khỏi nơi huấn luyện cơ giáp,
cô ra khỏi khoang đăng nhập, nhanh chóng đi tắm rồi xuống lầu ăn cơm.
Ở phòng ăn, Lam Lạc Phượng đang dọn đồ ăn ra bàn, đương nhiên trong nhà
có người nấu sẵn rồi, Lam Lạc Phượng chỉ cần dọn lên là xong. Lam Lạc
Phượng chính là người tiểu thư khuê các điển hình cho việc không bao giờ dính vào chuyện bếp núc. Bất quá ít nhất mẹ Lam vẫn có thể chiên trứng, bất quá không thể cam đoan trứng đó có ăn được hay không…
Nhìn Lăng Lan đi xuống, Lam Lạc Phượng nở nụ cười: “Bảo bối của mẹ, con xuống rồi, mẹ đang định đi gọi con xuống đây.”
Lăng Lan nghe vậy thì bất đắc dĩ, cô thật sự không thích cách gọi “bảo bối”
này chút nào, nhưng bởi vì nhiều lần kháng nghị không thành công, cô chỉ có thể kiên nhẫn nghe mẹ Lam gọi “bảo bối”, “bảo bối” mỗi ngày.
Lăng Lan và Lam Lạc Phượng ăn cơm như bình thường, Lăng Lan ăn được vài ngụm thì nhịn không được hỏi: “Mẹ, chuyện ba là đạt tới thần cấp sư sĩ mẹ có biết không?”
Lam Lạc Phượng gật đầu nói: “Mẹ đương nhiên biết, làm sao vậy?”
“Vậy vì sao mẹ không nói cho con biết?”Lăng Lan buồn bực.