Nhị hào đạo sư không biến thái như Ngũ hào, chuyên sử dụng những chiêu thức khác nhau để tra tấn Lăng Lan, Nhị hào chỉ đơn giản dùng một chiêu lại làm Lăng Lan mỗi khi huấn luyện đều sống dở chết dở.
Không biết Nhị hào đạo sư từ nơi nào tra được đến tư liệu ( tiểu Tứ khoe khoang mà cười điên cuồng, đương nhiên là từ nó rồi), đem những thứ ma quỷ, phim kinh dị ở kiếp trước của Lăng Lan huyễn hóa thật, Lăng Lan nguyên bản cho rằng trải qua Ngũ hào biến thái tra tấn cô đã bách độc bất xâm, không nghĩ tới nguyên lai cô còn có nhược điểm như vậy, đối với những thứ hồn ma quỷ quái kinh sợ.
Ác quỷ là vô hình, vậy nên công kích vật lý không phải là biện pháp giải quyết nó, vậy nên cho dù thử vô số cách, thậm chí cô còn tự đâm chính cơ thể mình nhưng vẫn không thể giải quyết chúng nó, điều này khiến cô cảm thấy nghẹn khuất vô cùng, cô chưa từng gặp qua trường hợp nào phải bó tay thất thủ như vậy, cho dù là những bài huấn luyện của Ngũ hào cũng không giống như bây giờ không có đường sống.
Từ lúc bắt đầu, Nhị hào đạo sư liền không nói cho cô nên làm gì bây giờ, mỗi lần tiến vào không gian học tập thì cô liền bị Nhị hào ném đi thí luyện ở những nói quỷ sứ khắp nơi khiến cô lại lần nữa thể nghiệm cái gì gọi là khủng bố cực hạn, rốt cuộc thể nghiệm cái gì gọi là thí luyện vô hạn, thật không phải thứ mà con người có thể chịu được.
Sau khi thử vô số biện pháp và thể nghiệm cảm giác chết 5,6 lần thì Lăng Lan rốt cuộc cũng nắm giữ được việc dùng tinh thần lực để cảm ứng, tựa hồ ẩn ẩn cảm giác được ác quỷ tồn tại, vì thế cô bắt đầu tập trung luyện tập truyền thừa về tinh thần lực mà cha Lăng để lại, cũng tại chỗ ma quỷ này mà bắt đầu dùng tinh thần lực phản kháng với ác quỷ…. Thẳng đến lúc này, Nhị hào mới hiện thân chỉ đạo Lăng Lan làm cách nào để rút tinh thần lực và phương pháp phân chia tinh thần lực.
Việc rút tinh thần lực và phân chia nó là rất một chuyện vô cùng thống khổ, mỗi lần luyện tập, Lăng Lan đều phải trải qua loại thống khổ đem tinh thần xé rách ra này, mỗi lần Lăng Lan đều đau đến nôn ra mới có thể miễn cưỡng thành công, nếu không phải bị bắt buộc không thể không làm thì có chết Lăng Lan cũng không muốn nếm thử cảm giác này lần thứ 2.
Nhưng loại tra tấn cực hạn này lại giúp Lăng Lan nhận được không ít thành công, từ lúc ban đầu chỉ có thể phân tinh thần thành hai, giờ cô đã có thể phân ra tới 3, 4, tới cuối cùng đã phân tới 12 đạo tinh thần lực. Dựa theo cách nói của Nhị hào đạo sư thì cô đã bước qua giai đoạn sơ cấp của người có năng lực tinh thần. Đương nhiên từ khi Lăng Lan thành công đem tinh thần lực vô hình phóng ra ngoài thì cô cũng có khả năng phòng ngự với các quỷ hồn vô hình, giúp cho cô có thể sinh tồn trong địa ngục quỷ khủng bố vô hạn.
Trong ba năm này, Lăng Lan cơ hồ đem tất cả những loại quỷ mà kiếp trước từng xuất hiện đều giải quyết một lần, từ lúc đầu chỉ có thể phòng thủ bị động, rồi dần dần có thể phản công, rồi tiếp tục có thể tùy ý giết những con quỷ nguy hại đến mình, trong 3 năm này, Lăng Lan thật sự đã trưởng thành rất nhanh! Trong khoảng thời gian này, Nhị hào cũng truyền lại cho Lăng Lan tất cả những chiêu thức có thể dùng khi điều khiển tinh thần lực, mà cô sau khi tiếp nhận tất cả các tri thức cũng bắt đầu sáng tạo ra những chiêu thức công kích tinh thần cho riêng mình….
Vì thế, Nhị hào đạo sư không thể không âm thầm cảm thán năng lực thừa nhận của Lăng Lan quả thật mạnh đến biến thái, vì thế Nhị hào lại tiếp tục gia tăng độ khó của các bài huấn luyện, có mấy cảnh tượng ảo có khi do chính anh tự mình ra trận….vì thế Lăng Lan một lần lại một lần nếm thử tư vị chết dưới tay thần chết và nghênh đón một đợt tiến hóa mới.
Bởi vì bị áp bức, khủng bố vô hạn áp bách nên thiên phú của Lăng Lan thức tỉnh sớm hơn so với những người khác. Không chỉ có thiên phú hiểu rõ đã thức tỉnh một cách hoàn mỹ, có thể tùy ý sử dụng, mà bây giờ cô cũng thức tỉnh thêm một thiên phú mới, băng duyên. Lúc Lăng Lan nắm giữ được hoàn toàn nguyên tố băng này thì cũng là lúc trên người cô ẩn ẩn tản ra một cổ hàn khí, hơn nữa khuôn mặt cũng biến hóa lạnh lùng vô cùng khiến cho một thế hệ soái ca mặt lạnh ngang trời xuất thế.
Thức tỉnh thiên phú băng duyên không chỉ khiến Lăng Lan kinh ngạc mà ngay cả những đạo sư trong không gian học tập cũng cực kỳ kinh ngạc, bởi vì bọn họ biết rõ trong thân thể Lăng Lan không hề có nguyên tố băng, như vậy làm sao cô có thể thức tỉnh thiên phú này chứ? Sau lại được Nhất hào đạo sư vô trách nhiệm đoán rằng có lẽ từ trong lòng Lăng Lan cho rằng những người mặt lạnh là người tốt, còn những người thích cười đều một bụng xấu xa cho nên nguyên tố băng mới có cảm tình tốt với cô rồi sinh ra năng lực này….
Có phải rất không đáng tin cậy hay không? Nhìn thế nào thì đây cũng chỉ là suy đoán vô trách nhiệm!
Nếu nói Lăng Lan thức tỉnh thiên phú là một điều hiển nhiên mà ai cũng biết thì điều làm người khác khiếp sợ chính là thiên phú của những người xung quanh cô. Giống như Tề Long, thiên phú “mắt thú” càng ngày càng rõ ràng, có đạo sư vỡ lòng bên cạnh chỉ đạo trong một năm nên cậu gần như đã nắm giữ hoàn toàn thiên phú này, đặc biệt là đối với những người có ý đồ tiếp cận, cậu liền có thể cảm giác được ý tưởng thật sự trong lòng đối phương, theo như cách nói của Lăng Lan thì Tề Long chính là người máy phát hiện nói dối. Mà Tề Long dưới sự chào đón của đạo sư vỡ lòng cũng chính thức trở thành đệ tử chân truyền…
Hàn Kế Quân thức tỉnh thiên phú là sách lược, là một loại tăng cường trí tuệ, tuyệt đối có thể trở thành một tham mưu quân đoàn hoàn mỹ.
Thiên phú mà Lạc Lãng thức tỉnh khiến cho mọi người có chút ngoài ý muốn —— “ma biến”! Một khi mở ra thiên phú thì sẽ tự động có một nhân cách khác xuất hiện, có thể là đa tình, cũng có thể là vô tình, có thể là phẫn nộ, cũng có thể là lãnh huyết, thậm chí có một lần cậu còn biến thành một vũ khí chiến đấu, cho dù là kỹ năng công kích hay kỹ năng ra chiến thuật đều hoàn mỹ đến đáng sợ, bởi vì nhân cách đó lãnh huyết tới mức có thể dùng chính mình để tính kế người khác….
Mỗi khi Lạc Lãng mở ra thiên phú thì Tề Long liền sẽ khẩn trương vạn phần, bởi vì chỉ có “mắt thú” của Tề Long mới có thể nhận thấy được nhân cách mà Lạc Lãng đang dùng rốt cuộc là tốt hay là nhân cách xấu, nếu là nhân cách xấu, như vậy tập thể liền nhào lên đem Lạc Lãng chế ngự để miễn cho cậu làm ra chuyện đáng sợ gì, thật sự là một thiên phú vô cùng nguy hiểm! Đương nhiên việc Lạc Lãng không thể khống chế thiên phú của mình khiến cho thiên phú này gần như bị phế một nửa…. Những lúc không có Tề Long, Lạc Lãng thật sự không dám mở ra loại thiên phú này, bởi vì cậu sợ nếu mở mà có nhân cách xấu xuất hiện thì chắc chắn không ai có thể biết được, những nhân cách này đều có năng lực ngụy trang, cũng chỉ có “mắt thú” của Tề Long mới là khắc tinh của thiên phú này, đương nhiên thiên phú hiểu rõ của Lăng Lan càng là khắc tinh của nó, bất quá thiên phú này của cô cũng không có ai biết đến, tất cả mọi người đều cho rằng thiên phú mà Lăng Lan thức tỉnh chính là băng duyên.
Hai người Lạc Lãng và Hàn Kế Quân cũng đều được đạo sư vỡ lòng thu làm đệ tử chân truyền, đặc biệt là Lạc Lãng, loại thiên phú nguy hiểm này làm đạo sư vỡ lòng không thể không cầu cứu sư môn, hy vọng mọi người trong sư môn có thể nghĩ ra biện pháp tốt giúp Lạc Lãng có thể giải quyết tai họa ngầm này.
Đương nhiên thiên phú mà Tề Long và Lạc Lãng thức tỉnh đều thích hợp với việc điều khiển cơ giáp, bất quá nếu so sánh “ma biến” không ổn định của Lạc Lãng với “mắt thú” của Tề Long thì không thể nghi ngờ Tề Long vẫn giỏi hơn một bước.
Thiên phú mà Lâm Trung Khanh thức tỉnh là “ẩn nấp”, sau khi mở ra thì hơi thở của cậu sẽ biến mất vô tung vô ảnh, dựa theo cách nói của Lăng Lan thì cậu thích hợp trở thành một sát thủ.
Thiên phú của Hàn Tục Nhã chính là “bạo lực”, một khi mở ra, sức chiến đấu của cô sẽ tăng lên mấy lần, cũng coi như là loại thiên phú thích hợp cho việc điều khiển cơ giáp, bất quá mọi người đều cho rằng thiên phú này xuất hiện trên người Hàn Tục Nhã là quá mức lãng phí, điều này làm cho Hàn Tục Nhã phẫn nộ mà mở ra thiên phú tìm bọn họ pk vô số lần, quái nữ lực sĩ mỗi lần quần ẩu đều dành chiến thắng vang dội liền có thể thấy thiên phú bạo lực này có sức chiến đấu mạnh đến mức nào.
Thiên phú độc đáo nhất chính là Lạc Triều, nguyên bản tất cả mọi người đều cho rằng cô gái thích ngượng ngùng, không thích chiến đấu như cô sẽ thức tỉnh loại thiên phú thiên về cuộc sống, giống như khiến người khác yêu thích, hoặc có giọng nói điều khiển cảm xúc mọi người… Cuối cùng, không nghĩ thiên phú là cô thức tỉnh là một loại thiên phú khó gặp trên người con gái, “hành giả”, cái này đại biểu rằng về sau, Lạc Triều nhất định sẽ trở thành một tinh hạm trưởng ưu tú.
Thiên phúc của Nguyên Du Vân là “sức bền”, nhất thích hợp đánh đánh lâu dài, La Thiếu Vân là “cuồng hóa”, ngược lại hoàn toàn với Nguyên Du Vân, cậu chuyên dùng cách đánh nhanh thắng nhanh giải quyết đối phương, trực tiếp dùng thế công như mưa rề gió dữ tấn công đối phương, không am hiểu đánh lâu dài. Hà Triêu Dương thức tỉnh là “hư ảo”, Lý Tinh Hoằng thức tỉnh “ngàn dặm thần hành”, đều là những thiên phú không thể dùng để chiến đấu, cực kỳ bình thường. Bất quá bọn họ cũng vô cùng cao hứng, bởi vì trong lớp của bọn họ cũng có rất nhiều bạn học căn bản không thức tỉnh thiên phú, cũng không có dấu hiệu nào thức tỉnh tinh thần biến dị.
Hai tiểu đội của Lăng Lan và Lạc Triều có mấy người có thiên phú tương khắc nhau nên cũng thường xuyên pk với nhau, vì vậy quan hệ cũng dần dần tăng lên, bất quá bọn họ cũng tự biết, sau mười sáu tuổi mỗi người đều sẽ có hướng đi riêng của mình, bởi vì những con đường mà họ dự định đi trong tương lai là không giống nhau.
Tất cả mọi người biết em gái nhỏ nhất Lạc Triều thích Lan lão Đại, chỉ là Lan lão Đại tựa hồ không có loại ý tưởng cái này …… Đối Lạc Triều và bọn họ đều đối xử bình đẳng, điều này làm cho bọn họ có chút tiếc hận, dù sao bọn học cũng rất yên tâm khi giao em gái Lạc Triều đáng yêu cho Lan lão Đại.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------
Một ngày này, Lăng Lan đang ở trên thế giới ảo nghiên cứu một số chương trình học thì nghe thấy liên lạc khí của mình vang lên.
Lăng Lan nhìn qua, là Lạc Lãng, bình thường mỗi khi có việc muốn liên lạc với cô thì sẽ có Tề Long, hoặc là Hàn Kế Quân phụ trách, Lạc Lãng gần như chưa bao giờ chủ động gọi cho cô, không biết thằng nhóc này tìm cô chuyện gì…… Lăng Lan bấm chấp nhận cuộc gọi tò mò hỏi: “Lạc Lãng, tìm tớ có việc gì?”
“Lão Đại, mau tới nhà ăn học viện, Tề Long và học sinh cấp 10 đang chuẩn bị đánh nhau… Đối phương có tới hai mươi mấy người!” Giọng nói Lạc Lãng có chút sốt ruột, Tề Long quả thật rất mạnh, nhưng đối phương có nhiều người như vậy, chỉ sợ cũng khó địch lại đối phương.
“Bình tĩnh một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Lăng Lan bình tĩnh mà trả lời.
“Có một học sinh ban 2 khóa chúng ta không cẩn thận đụng phải bọn họ, rồi không biết nói chuyện thế nào mà mọi việc bắt đầu ầm ĩ lên, một chị khóa trên liền tát bạn học của chúng ta mấy cái, vừa đúng lúc Hàn Tục Nhã có mặt ở đây, cậu ấy nhìn không quen liền ra mặt, lão Đại, cậu cũng biết tính tình Hàn Tục Nhã nóng nảy,nói được mấy câu thì mọi mấy người kia thiếu chút động tay chân đánh Hàn Tục Nhã, vậy là Tề Long ra tay, sau đó bọn họ lập tức gọi ra hai mươi mấy người bao vây Tề Long, yêu cầu Tề Long phải quỳ xuống nói xin lỗi! Họ còn muốn giáo huấn mấy tên học đệ kiêu ngạo chúng ta ……” Lạc Lãng đem sự việc phát sinh nói qua cho Lăng Lan.
“Đã biết, tớ lập tức đây! Còn có, tận lực kéo dài thời gian!” Lăng Lan phân phó Lạc Lãng xong liền cắt đứt liên lạc khí, cô nghĩ nghĩ, sau đó trực tiếp liên hệ Vũ Cảnh, “Vũ Cảnh, báo cho những đồng học ban 1 và ban 2 đến tập họp ở nhà ăn của học viện!”
“Hả? Được!” Vũ Cảnh kinh ngạc một chút, sau đó lập tức trả lời, tiếp theo lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Để cho hai ban đồng thời đều đi qua?”
Khóe miệng Lăng Lan lộ ra nụ cười xảo trá: “Có muốn đi chơi một ván lớn với tớ không?”
“Chơi lớn?” Vũ Cảnh lập tức lên tinh thần.
“Tớ rất hiếu kì, cuộc chiến dùng vũ khí để chiến đấu trong học đã biến mất từ mấy trăm năm trước là cái dạng gì.” Lăng Lan cười có chút âm trầm, lúc này, trên người cô ẩn ẩn có bóng dáng của Ngũ hào đạo sư.
“Đấu đại giới!” Vũ Cảnh la hoảng lên, toàn thân bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.
“Như thế nào? Không dám chơi?” Giọng nói Lăng Lan tựa như trào phúng, phần nhiều lại giống ma quỷ dụ hoặc.
Trái tim Vũ Cảnh đập kịch liệt, trong lòng đều nghĩ về cuộc chiến đấu đại giới, cậu lầm bầm đôi chút rồi nuốt một ngụm nước miếng: “Được, ông đây quyết định bồi cậu chơi! Đối thủ là ai?”