“Không có khả năng!” Nguyên soái không cần suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt.
Trường nam tử đệ nhất quân giáo là trường bồi dưỡng trọng điểm của toàn Liên bang, có thể vào trong đó học đều là những thiên tài hàng đầu của Liên Bang, mỗi người đều xuất sắc. Từ lúc thành lập trường,vì để ngăn chặn những người muốn đi cửa sau và chặn những thủ tục có thể lại bại bảng hiệu vàng của nhà trường, hai phái quân chính đều giám sát lẫn nhau, miễn hết tất cả những đặc quyền của tất cả mọi giai cấp và tầng lớp. Cho tới tận bây giờ, quy tắc đó vẫn được giữ vững, cho dù bây giờ nguyên soái muốn giúp Lăng Tiêu thì cũng không có biện pháp để thuyết phục phe chính trị, đặc biệt là con cáo già hàng đầu Tổng Lý.
“Nguyên soái!” Cả khuôn mặt Lăng Tiêu trầm xuống, ông gắt gao mà nhìn chằm chằm nguyên soái, trong mắt thập phần bất mãn. Vì tương lai của con trai, ông tuyệt đối sẽ không lui bước.
Nhìn Lăng Tiêu như vậy, trong lòng nguyên soái thập phần buồn bực, mặt ngoài Lăng Tiêu thoạt nhìn rất dễ nói chuyện nhưng kỳ thật trong xương cốt chủ ý của chính mình lại cực manh, đặc biệt là những chuyện mà nó muốn thực hiện, không đạt được liền không bỏ qua.
“Đáng chết!” Nguyên soái hít một hơi thuốc sâu rồi đem điếu thuốc đè xuống cái gạt tàn để trên bàn trà tức giận nói: “Tôi có thể giúp cậu thì nhất định đã giúp rồi, nhưng mà chuyện nhập học của trường đệ nhất nam tử quân giáo không phải là chuyện mà mình tôi nói là được, ít nhất cậu cũng phải cần có sự đồng ý của bên viện Quốc Vụ Tổng Lý.”
Nguyên soái nói xong lời này thì tâm tình mới hoà hoãn một chút, ông tiếp tục khuyên giải: “Lăng Tiêu, cho dù chúng ta đều cho phép cho con cậu vào trường nhưng cậu có từng nghĩ tới việc khi con cậu vào trường, nó căn bẳn không thể chịu đựng qua được năm đầu tiên. Nếu như vậy khiến cho than thể nó xuất hiện thương tổn vĩnh viễn thì cậu có hối hận cũng không kịp đâu.”
“Không phải có ngài sao?” Lăng Tiêu trực tiếp đem vấn đề này ném cho nguyên soái.
“Có ý gì?” Nguyên soái phát hiện mình bỗng không theo kịp tiết tấu của Lăng Tiêu.
“Chỉ cần ngài đặc phê để Lăng Lan miễn học trong năm đầu thì không phải được rồi sao?” Lăng Tiêu đã sớm hạ quyết tâm khi vào học, Lăng Lan vẫn sẽ tịnh dưỡng như cũ trong năm đầu tiên.
“Lăng Tiêu, cậu đừng quá quá phận!” Nguyên soái tức giạn, trường đệ nhất quân giáo không phải do ông mở, làm sao ông có thể muốn cái gì thì được cái đó bây giờ?
“Tôi nhớ rõ chỉ cần quân bộ đề ra một kế hoạch nhằm bồi dưỡng học sinh đặc biệt thì năm đầu tiên có thể hoàn toàn miễn học thể thuật.” Lăng Tiêu đã sớm nghĩ kỹ, có điều kế hoạch bồi dưỡng này cần phải có chữ ký của nguyên soái cho nên ông nhất định phải nằm ăn vạ ở nơi này, để nguyên soái có thể cho ông một lời hứa hẹn.
“Để quân bộ đề ra một kế hoạch bồi dưỡng giả sao? Không được, này quan hệ quá lớn……” Nguyên soái trực giác muốn lắc đầu.
“Nguyên soái, không phải ngài từng nói quân đoàn 23 do tôi quản lý có thể tự do lựa chọn quan quân sao, tôi có thể đề ra kết hoạch bồi dưỡng, đào tạo để Lăng Lan trở thành lực lượng chủ lực của quân đoàn 23.” Vì tương lai của con trai, Lăng Tiêu không ngại mang tiếng láy quyền mưu tư.
“Lăng Tiêu, tất cả đển cho cậu quản lý quân đoàn 23 chứ không phải để cậu độc tài muốn làm gì thì làm với nó.” Nguyên soái nghe Lăng Tiêu nói một cách quang minh chính đại về việc lấy chuyện công mưu cầu tư thì tức giận điên người. Ông dù sao cũng tổng tư lệnh của toàn Liên Bang, thằng nhóc này không thể thu liễm một chút sao???
“Nguyên soái, trước không nói quan hệ của tôi với Lăng Lan, chỉ đơn giản nói tới thiên phú cùng tố chất của Lăng Lan thôi, nếu ba năm trước không có sự kiện nước địch ám sát thì Lăng Lan sẽ vẫn khỏe mạnh, như vậy nó chắc chắn có thể đậu vào trường đệ nhất quân giáo.”
Nguyên soái gật gật đầu, thiên phú của Lăng Lan cũng không yếu Lăng Tiêu bao nhiêu, nếu một đường thuận lợi trưởng thành thì cho dù không đạt được thành tựu như Lăng Tiêu cũng có thể trở thành vương bài sư sĩ.
“Như vậy lúc nó tốt nghiệp trường đệ nhất nam tử quân giáo, có phải nó sẽ trở thành lực lượng chủ lực của quân đoàn hay không?” Lăng Tiêu lại hỏi.
Nguyên soái tức giận nói: “Chỉ cần từ trường đệ nhất nam tử quân giáo tốt nghiệp thì đều là đối tượng tranh đoạt của tất cả các quân đoàn.” Trong lời nói không có ý phản đối, quả thật nếu không phát sinh sự kiện ám sát thì tương lai của Lăng Lan nhất định sẽ phát triển như Lăng Tiêu nói.
“Cho nên hành động lần này của tôi không thể gọi là lấy quyền mưu tư mà là đang chịu trách nhiệm thay cho quân bộ.” Tầm mắt Lăng Tiêu sáng ngời có thần, “Lăng Lan sở dĩ bị ám sát thành công chính là bởi vì kẻ địch thành công tiến vào đội quân được phái tới để bảo vệ học sinh, nói cách khác sự kiện ám sát này là do trách nhiệm của quân bộ, quân bộ phải phụ trách toàn bộ.
Nguyên soái kỳ thật cũng rõ ràng chuyện này, việc Lăng Lan bị ám sát quả thực là do quân bộ thiếu trách nhiệm, bởi vì bọn họ không cẩn thận nên mới để cho kẻ địch lẩn vào bộ đội thành công, khiến cho chuyện đáng tiếc này xảy ra.
“Chúng ta chỉ gánh vác trách nhiệm bảo hộ một năm liền có thể vãn hồi tương lai của một thiên tài. Quân bộ thiếu đối phương, tôi chỉ là giúp quân bộ trả lại mà thôi.” Lăng Tiêu nói nghĩa chính từ nghiêm, thật giống như ông thật sự không có một chút tư tâm nào.
Lăng Tiêu nói làm trong lòng nguyên soái dở khóc dở cười, Lăng Tiêu này thật là vì mục đích mà không từ thủ đoạn, bất quá ông thích, bởi vì lý do này đủ quang minh chính đại.
“Một khi đã như vậy thì cậu không cần phải đề ra kế hoạch bồi dưỡng gì, tôi sẽ có an bài.” Nguyên soái không muốn Lăng Tiêu vừa lên chức liền mang tiếng lấy quyền mưu tư.
Lăng Tiêu căn bản không ngại cái gọi là lấy quyền mưu tư, bất quá nếu nguyên soái để ý thì cứ để nguyên soái lo, Lăng Tiêu biết lúc nào thì nên cứng rắn, lúc nào thì nên nghe lệnh.
Nguyên soái nói xong câu này thì đột nhiên phát hiện chính mình bất tri bất giác đã bị Lăng Tiêu nói lãng sang chuyện khác: “Chuyện này cứ để đó nói sau, chuyện quan trọng bây giờ là cậu phải làm thế nào để thuyết phục viện Quốc vụ, chỉ cần đối phương cũng đồng ý còn bên quân đội đã có tôi lo, những chuyện phía sau cũng sẽ do tôi an bài tất cả.”
“Vì sao muốn đi thuyết phục viện Quốc vụ?” Khóe miệng Lăng Tiêu lộ ra nụ cười, cứ việc vẫn ôn hòa như bình thường nhưng nguyên soái vẫn cảm thấy bên trong nụ cười kia ẩn chứa một tia gian trá.
“Tôi nhớ rõ trong điều lệ của quân nhân Liên Bang có một điều liên quan đến việc khen ngợi cho những cống hiến của quân nhân, đó là nếu có người nào có thể đạt tới chức đại tướng thì con trai của người đó liền có thể đi học ở trường đệ nhất nam tử quân giáo, chỉ cần nhận được sự đồng ý của nguyên soát thì liền có thể tiến vào trường học mà không cần phải tham dự bất cứ khảo hạch nào, đây là quyền dành riêng cho quân nhân chúng ta, hệ thống chính trị không có tư cách phản đối….”
Liên Bang là một quốc gia mà toàn dân đều phải đi tham dự quân ngũ, ở Liên Bang quân công là lớn nhất, bất luận quyền lực đến từ phe nào hay cá nhân nào thì cũng đều không có quyền gây trở ngại đến những đặc quyền của quân công.
Da mặt nguyên soái dật dật nhìn bộ đồng phục đại tướng trên người của Lăng Tiêu, ông đột nhiên có chút hối hận vì hành động quá sớm của chính mình?
Hóa ra nguyên soái thừa lúc Lăng Tiêu đột nhiên trở về, những phe phái khác đang náo loạn liền đề nghị tăng quân hàm cho Lăng Tiêu. Bởi vì thực lực và danh vọng của Lăng Tiêu đã đạt yêu cầu, hơn nữa những thế lực khác bị tin tức Lăng Tiêu trở về làm hỗn loạn nên trong thời gian ngắn không thể tìm ra được cớ để phản đối, bên cạnh đó, phe chính trị cũng muốn mượn sự trở về của Lăng Tiêu để dời tầm mắt của nhân dân, ổn định lại tình hình đất nước đang khó giữ được thái bình mà ủng hộ mạnh mẽ nên việc Lăng Tiêu được thăng chức làm đại tướng vì một vài nhân duyên trùng hợp mà được tiến hành vô cùng thuận lợi và nhanh chóng được thông qua.
Vì sợ phiền phức dễ có biến nên nguyên soái cũng liền tên vào thư thăng chức cho Lăng Tiêu để việc thăng cấp được hoàn thanh. Không nghĩ tới ý tốt của ông lại trở thành cục đá trở về đập vào chân ông khiến ông như đang trèo trên lưng cọp không thể leo xuống.
Phải biết rằng, Liên Bang vì khen ngợi những cống hiến của đại tướng đối Liên Bang mà có rất nhiều đặc quyền đặc biệt dành cho con của bọn họ, đương nhiên tất cả mọi người đều cho rằng đây chỉ là những đặc quyền trên danh nghĩa, bởi vì những người có thể thành công trở thành đại tướng đều là những người đã trên sáu mươi bảy mươi tuổi, ở tuổi này, đừng nói là con trai, cho dù cháu trai cũng có khả năng đã lấy vợ sinh con, ai còn nghĩ tới việc dùng những đặc quyền này chứ.
Nguyên soái phát hiện, những đặc quyền đặc biệt dành cho quân nhân Liên Bang trước kia chỉ tồn tại trên danh nghĩa, căn bản không có người có thể hưởng dụng bây giờ lại vị sự xuất hiện của đại tướng trẻ tuổi Lăng Tiêu mà có thể được đem ra dùng….. Lăng Tiêu quả thật vẫn còn quá trẻ tuổi.
“Được rồi, tôi đã biết.” Nguyên soái bất đắc dĩ trả lời.
Nhìn Lăng Tiêu vẫn thẳng đứng như cũ ở trước mặt thì tức giận nói: “Cậu còn muốn thế nào?” Thằng nhóc này nếu còn dám nói yêu cầu gì thì tuyệt đối đem cậu ta đánh ra ngoài.
“Giấy báo nhập học của trường đệ nhất nam tử quân giáo!” Lăng Tiêu nói.
“Lăng Tiêu, cậu thật sự cho rằng ta là thần vạn năng cầu gì được nấy sao, giấy báo nhập học là giấy lộn nhặt ở đâu cũng có sao? TMD, cút về nhà cho ta, chờ!” Nguyên soái rít gào.
Lăng Tiêu nghe vậy thì cười, ông cung kính làm một nghi thức cuối chào theo quân đội: “Vâng, nguyên soái!” Ông xoay người rời đi, đi tới cửa thì đột nhiên quay đầu lại nói, “Nguyên soái, kỳ thật, tôi chính là chờ những lời này của ngài!” Nói xong liền tiếng cười lớn chạy ra ngoài.
“Thằng nhóc thúi này!” Nguyên soái nhịn không được cười mắng, cũng chỉ có Lăng Tiêu mới dám ở trước mặt ông làm càn như vậy, càng muốn nhiều hơn. Điều này làm cho ông hưởng thụ cảm giác cháu chắt tình thân, từ khi trở thành Liên Bang đệ nhất nguyên soái, ở phương diện nào đó, ông thật sự mất đi rất nhiều.
Lăng Tiêu vừa ra ngoài cửa lớn liền nhìn thấy một người thiếu tá đang kiên nhẫn đứng bên ngoài, nhìn thấy ông đi ra thì ánh mắt người đó sáng ngời, anh ta vội vàng đi tới rồi cúi chào nói: “Tướng quân!”
“Trở về thôi!” Lăng Tiêu nói rồi dẫn đầu rời khỏi tổng bộ của quần đoàn số 1, đi tới cổng của đại viện.
Một chiếc xe huyền phù xa hoa sơn màu đen hoàn toàn đang chạy tới, sau đó chậm rãi dừng ở trước cửa. Vị trí chuẩn xác, chỉ cần Lăng Tiêu đi xuống ba bậc thang là có thể bước lên xe.
Thiếu tá giành trước một bước đi lên mở cửa xe.
Lăng Tiêu nâng bước ngồi vào, lúc này thiếu tá mới đóng cửa lại rồi tự mình ngồi vào ghế phó lái.
Chiếc xe bay này không phải là loại do quang não khống chế mà do con người điều khiển, ở vị trí lái đã có một người ngồi ngay ngắn để điều khiển, người đó cũng mang cấp bậc thiếu ta liền khiến cho người khác biết đó không chỉ là một người điều khiển bình thường.
“Trở về quân doanh lâm thời!” Vừa mới ngồi lên xe, người thiếu tá liền nói địa điểm cho người điều khiển.
Người điều khiển gật gật đầu, xe huyền phù từ từ nâng lên, anh ta điều khiển tốc độ vừa phải khiến người trên xe căn bản không cảm giác được xe đang vận hành.
Xe huyền phù cứ việc chạy rất ổn định từ tốn nhưng tốc độ lại không chậm chút nào, chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi chân trời, nhanh chóng bay về phía mục đích đã định.
Ngồi trong xe huyền phù, tâm tình Lăng Tiêu lúc này lại cực kỳ phức tạp.
Cần thiết phải về nhà! Không biết Lạc Phượng có thể tha thứ ông hay không, dù sao ông cũng đã để hai mẹ con Lạc Phượng một mình trong suốt 17 năm qua!
Nghĩ đến đây Lăng Tiêu trong lòng có chút khiếp đảm. Bất quá ông cũng biết, nếu mình trở về sau khi thông tin được thông cáo toàn dân thì Lam Lạc Phượng tuyệt đối sẽ đem ông đánh đuổi ra khỏi nhà.
Nhất định phải mau chóng trở về! Lăng Tiêu không biết vì sao tổng cảm thấy lần trở về này mình nhất định sẽ dữ nhiều lành ít……