Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Edit: Jane McAdam

Beta: Beheonhoxinh

Đến lúc này Lam Lạc Phượng không nhịn được nữa đành mở miệng nói ra: "Lăng Lan, con đừng băn khoăn nhiều quá, cha con nhất định có thể xử lý tốt chuyện này.”  Tuy rằng Lam Lạc Phượng vẫn cực kỳ giận Lăng Tiêu nhưng sự tín nhiệm đối với Lăng Tiêu thì không hề giảm bớt một phần.

Lăng Lan nghe vậy nghĩ nếu cha Lăng đã quyết định đưa cô vào quân giáo thì khẳng định ông đã có kế sách đối phó vẹn toàn, tuy nhiên cô vẫn hỏi lại: "Có thể cam đoan việc giới tính thật của con không bị phát hiện sao? " 

"Đúng vậy, cha sẽ an bài tốt nhất." Ánh mắt Lăng Tiêu tràn ngập tự tin, chuyện này quan hệ đến cả đời con gái cưng của ông, không thể có nửa điểm sơ sẩy.

"Được, con đi." Lăng Lan trả lời. Kỳ thực cô cũng sợ nếu đến trường quân giáo thì sẽ bị người ta phát hiện giới tính thật, bởi vì trong năm nhất có rất lần phải trải qua các cuộc khám sức khỏe, nếu chỉ một hai lần thì cô còn có tự tin có thể gian lận để tránh thoát, nhưng nhiều lần như vậy…. cô thật sự cảm thấy không tự tin chút nào, nếu có cha Lăng giúp cô thoát khỏi vấn đề này, cô dĩ nhiên là sẽ không băn khoăn nữa. 

Nói đi thì cũng nói lại, thật ra Lăng Lan cũng muốn nhìn một chút biểu cảm của đám Tề Long, Hàn Kế Quân, Lạc Lãng khi bọn họ biết cô cũng vào Đệ nhất nam tử quân giáo cùng họ, đảm bảo vẻ mặt của của đám nhỏ ấy sẽ cực kỳ đặc sắc.

Nghĩ như thế, khóe miệng Lăng Lan lộ ra một chút tươi cười. Nói thật, cô cũng rất luyến tiếc khi phải tách ra với đồng bọn của mfinh, dù sao cũng lăn lộn chung một chỗ nhiều năm như vậy, phần tình cảm đó sớm đã khắc sâu vào trong lòng, cô không hề nghĩ muốn bỏ là có thể bỏ được. 

Sự lựa chọn của Lăn Lang khiến cho cuộc chiến của cha Lăng và mẹ Lam tạm thời hòa hoãn. Một nhà ba người rốt cục cũng toàn tâm toàn ý trở về với bữa sáng trước mặt. Mặc dù đây là lần đầu tiên cả nhà ăn cùng nhau, đáng lẽ phải là một bữa sáng tràn ngập ấm áp, nhưng do mẹ Lam đang khó chịu trong lòng, đồng thời Lăng Lan cũng có chút chưa chấp nhận cha Lăng nên không khí bữa ăn trở nên có phần kỳ cục. 

Tuy rằng cha Lăng đã cố hết sức làm vui lòng mẹ con Lăng Lan, nhưng hai người này lại không chịu phối hợp khiến cha Lăng cảm thấy hơi xấu hổ, trong lòng có chút mất mác. 

Liếc mắt trông thấy biểu cảm quen thuộc kia, tay đang cầm đũa của Lăng Lan khẽ run lên. Vẻ mặt Lăng Tiêu lúc này giống hệt với người trong không gian truyền thừa khi cô không chấp nhận gọi cha, nó khiến cho cảm giác xa lạ của cô dành cho Lăng Tiêu đột nhiên biến mất. Giờ phút này cô mới chân chính cảm giác được, người đàn ông ôn hòa thích tươi cười trước mặt này khiến cô rất muốn cam tâm tình nguyện gọi cha biết bao, có điều Lăng Tiêu đáng thương của chúng ta lại không thể đọc được suy nghĩ này của con gái.

Khóe miệng Lăng Lan khẽ nhếch nhưng cuối cùng vẫn không gọi được một tiếng cha. Bề ngoài và hơi thở trên người của Lăng Tiêu bây giờ đã có chút thay đổi so với trong không gian truyền thừa của mười bảy năm trước, nhưng Lăng Lan cũng không hề để tâm đến vấn đề này, điều duy nhất khiến cô gặp khó khăn chính là không biết thể hiện tình cảm của mình dành cho người cha mới xuất hiện này như thế nào.

Không gọi được một tiếng cha, Lăng Lan cũng không thể nhẫn tâm nhìn tình cảnh quẫn bách của Lăng Tiêu, cô đành tìm đề tài để giải vây cho ông nên hỏi “ Ở thế giới không xác định đó có chuyện gì mới lạ không?”

Câu hỏi làm ánh mắt cha Lăng tỏa sáng. Vẻ mặt đang thất lạc bỗng trở nên hưng phấn, ông vui vẻ nói “Đúng vậy. Ở đó tuy rằng khoa học kỹ thuật lạc hậu, nhưng bù lại vật tư khoáng sản lại cực kỳ phong phú, có rất nhiều nguyên liệu quý hiếm mà ở Liên Bang khó tìm thấy được. Bất quá mọi người cũng không nên nói ra bên ngoài, ta còn chưa tiết lộ cho người khác …” 

Nhìn thần thái phấn khởi của cha con Lăng Tiêu bàn luận về thế giới mới lạ kia, vẻ mặt Lam Lạc Phượng dần lộ ra tươi cười.Đây là hai người mà cô yêu nhất trong cuộc đời, bà cũng hy vọng bọn họ có thể hòa hợp. Bồi hồi một chốc, rốt cuộc bà cũng quên mất mình đang giận Lăng Tiêu. 

Mà giờ phút này Lăng Lan đang âm thầm rơi lệ, cô hận vì sao mình lại đề cập đến vấn đề này. Cô không nghĩ đến cha Lăng lại nói nhiều như vậy, một khi đã nói là không chịu ngừng nghỉ. Trên trán người nào đó gân xanh giật giật, chỉ kém chút lật bàn tuyên bố dừng lại đề tài này.

Cô không biết rằng, nếu không phải là do Lăng Lan hỏi thì Lăng Tiêu sẽ không bao giờ hưng phấn đem thế giới mới kia giới thiệu tất tần tật cho cô nghe. Rõ ràng, Lăng Lan đã thành công làm hỏng cha Lăng triệt để, ông làm gì còn chút trấn định nào, chỉ chăm chú liều mạng lấy lòng con gái nhà mình. Aizzz… cha Lăng trước mặt con gái đã biến thành kẻ ngốc dài dòng vô nguyên tắc không lối về… 

Dường như ông Trời cũng không nhẫn tâm xem bi kịch đến với cái tai của Lăng Lan nên đã phái sứ giả tới giải cứu cho cô. Chỉ nghe một tiếng hừ lạnh ở nhà ăn vang lên ”Đã trở về còn không nhanh lăn qua đây trình diện ta?” 

Lăng Tiêu đang cao hứng bừng bừng nói hươu nói vượn cũng bị âm thanh này làm chấn kinh nhảy dựng lên, ông thất thanh kêu to “Sư phụ! Sao ngài lại ở đây?” 

"Thằng nhóc chết tiệt, chẳng lẽ ta không thể ở trong này hả?" Mộc Thủy Thanh tuy rằng mắng Lăng Tiêu nhưng lại khó giấu kích động trong giọng nói. Ông cực kỳ chấn động khi thấy Lăng Tiêu trở về. Nếu không phải thời gian này ông cũng đang ở Lăng gia thì ông tin chắc người đầu tiên tìm tới cửa nhà thăm Lăng Tiêu chính là ông.

Lúc này Lăng Tiêu mới nhớ ra chuyện nhờ ba năm trước Mộc Thủy Thanh xuất hiện mới cứu được mạng của Lăng Lan, chắc sư phụ lo lắng sẽ có người ám sát Lăng Lan nữa nên mới ở lại Lăng gia nhằm bảo vệ Lăng Lan. 

Nhất thời, trong lòng Lăng Tiêu trỗi lên cảm giác ái náy, là do không có ông ở đây mới khiến cho sư phụ thích vân du khắp nơi này phải ở lại Lăng gia để bảo vệ con ông. Nói đến cùng, ông vẫn là tên đệ tử bất hiếu. 

"Lăng Lan, mang Lăng Tiêu qua đây gặp ta." Mộc Thủy Thanh không thèm quản ý tưởng của Lăng Tiêu, trực tiếp ra lệnh Lăng Lan, sau đó thì không hề lên tiếng nữa.

"Dạ, thưa sư phụ!” Lăng Lan nhàn nhạt trả lời. Âm thanh cô không vang, thậm chí có chút nhỏ, nhưng do Lăng Tiêu đang ái náy nên cũng không chú ý lắm.

Gương mặt băng hàn của Lăng Lan lúc này không nhịn được mà hơi trầm xuống, bối rối nhìn thoáng qua cha Lăng nhà mình đang lâm vào trầm tư, cô thế nào lại quên béng đi một thân phận khác này chứ, đều là đệ tử của Mộc Thủy Thanh, cha cô cũng được xem là sư huynh của cô rồi....

Vốn dĩ là cha và con gái, thế nhưng lại thành sư huynh muội đồng môn, aizzz.. bối phận và quan hệ thật hỗn loạn mà! 

Cô buông chén đũa, đứng dậy chào mẹ Lam rồi mơ mơ hồ hồ rời khỏi nhà ăn. Được rồi, cô cũng bị loại quan hệ phức tạp này làm cho đau đầu. 

Nghe Lăng Lan chào, Lăng Tiêu bừng tỉnh lại. Cả nhà ba người nhanh chóng kết thúc bữa ăn sáng rồi rời khỏi nhà ăn. 

Lăng Tiêu và Lăng Lan nhanh chóng đi về phía sân sau của Lăng gia. Vừa vào sân sau, hai người liền nhìn thấy Mộc Thủy Thanh đang ngồi ngay ngắn trên ghế giữa sân. Lăng Tiêu nhìn thấy mái tóc trắng xóa của sư phụ, dù trên mặt tươi cười nhưng hai mắt đã đỏ hoe, khẽ gọi “Sư phụ!” 

Mộc Thủy Thanh nghiêm túc xem xét tình huống thân thể của Lăng Tiêu, sau một lúc mới hài lòng gật đầu nói “Tốt lắm, không có tai họa ngầm gì lưu lại”. Lý do Mộc sư phụ ưu tiên kiểm tra sức khỏe của Lăng Tiêu trước chính là do mười bảy năm trước Lăng Tiêu đã từng bị cho rằng đã nổ tung trong thông đạo, dù bây giờ có thể sống sót trở về nhưng ông vẫn không chắc người đệ tử này có bị di chứng nào không.

Mộc Thủy Thanh cực kì lo lắng việc Lăng Tiêu có khả năng đã bị tổn thương mà ảnh hưởng đến tiền đồ, hiện tại xem ra tình huống không bi đát như ông tưởng, điều này làm ông thật sự vui mừng. 

Lăng Tiêu đương nhiên biết Mộc Thủy Thanh lo lắng điều gì, ông cảm kích mười phần thốt lên “ Cảm ơn sư phụ!” 

Mộc Thủy Thanh nhìn nhìn đồ nhi tốt của mình rồi nói “Ngoại trừ xem xét tình hình của con, ta còn có một việc muốn con làm” 

Lăng Tiêu thu liễm lại nụ cười, cung kính nói “Vâng, sư phụ cứ phân phó” 

Mộc Thủy Thanh chỉ chỉ Lăng Lan đang đứng sau Lăng Tiêu nói “Con giúp vi sư khảo hạch tiểu Lan chút đi.” 

"Ách? Sư phụ …” Vẻ mặt Lăng Tiêu cứng đờ, ông trăm vạn lần không thể tin được, sư phụ ông thế mà lại yêu cầu ông làm chuyện này. Cục cưng nhà ông chỉ mới mười sáu tuổi thôi, làm sao con bé có thể chịu được khí thế của thần cấp sư sĩ như ông chứ. 

"À, quên nói cho con biết, ba năm trước sư phụ đã thu tiểu Lan làm đồ đệ chân truyền rồi. Ờ … trên thực tế, nó cũng là sư muội của con” Sau ba năm ở chung, hiển nhiên Mộc Thủy Thanh đã biết rõ giới tính thật của cô. 

Mộc Thủy Thanh nói xong liền khoái trá cười. Lăng Lan có cảm giác sư phụ đang đùa dai cha Lăng nhà mình, aizzz.. thật giống như lão ngoan đồng mà!!! 

Lăng Tiêu nghe vậy sắc mặt đại biến, thiếu chút nữa là thổ huyết. Cuối cùng ông cũng vứt đi bộ mặt tươi cười vạn năm của mình, hổn hển nói “Sư.. sư phụ, Tiểu Lan là.. là con gái của con mà”. Hu hu, chẳng lẽ lão nhân gia ngài không thể thay ông (Lăng Tiêu) thu đồ đệ được hay sao?

Mộc Thủy Thanh nghe thế tức giận trừng mắt “Ở trước mặt ta, hai đứa cứ như vậy mà xưng hô, sau lưng ta, muốn gọi thế nào thì gọi, tùy tiện đi”

Sự cố chấp của Mộc Thủy Thanh khiến Lăng Tiêu đau đầu không thôi, ông xoa xoa mi tâm, giờ phút này làm gì còn nửa điểm hơi thở ấm áp, ông có chút muốn phát hỏa lên rồi. “Ôi, vụ này là sao đây? Bản thân còn chưa được con gái chấp nhận, giờ phải thành sư huynh của nó rồi. Aizz.. khó trách mọi người đều nói sư phụ chính là lão quái vật, quả nhiên không hề làm việc theo lẽ thường mà, chỉ thích làm theo ý riêng” Lăng Tiêu lặng lẽ oán trách sư phụ nhà mình làm việc quá là không biết đạo lý.

"Sư phụ, cha và con cũng không thích hợp với cách gọi này, hay chúng ta vẫn là gọi….. …..”  Cô cũng thật rối rắm, cô ê ẩm phát hiện ra gọi sư huynh còn khó khăn hơn là gọi cha nhiều … Lúc trước cứ tưởng ông đã hy sinh anh dũng rồi nên cũng không để ý, giờ thì ….

Lăng Tiêu trong lòng vô cùng vui vẻ khi nghe Lăng Lan chịu thừa nhận ông là cha, nhưng ngay sau đó ông lại cảm thấy u sầu. Lý do? Dĩ nhiên là con gái ông chỉ thừa nhận quan hệ huyết thống chứ đâu có thèm nhận người cha như ông, con bé còn chưa gọi ông là cha. Cha Lăng phi thường minh bạch sự khác nhau giữa hai việc này. 

Bất quá ông nhanh chóng thanh tỉnh trở lại. Không phải bây giờ cục cưng đã chịu thừa nhận huyết thống rồi sao, việc gọi ông là cha chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi… 

Trong lòng Lăng Tiêu tràn ngập nhiệt tình. Vì để được hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời ông thừa nhận, ông nhất định phải nỗ lực cố gắng, ông muốn đền bù lại tình yêu đã thiếu trong mười bảy năm qua.

Mộc Thủy Thanh thấy hai đồ đệ của mình mặt mày rối bời đầy vẻ kháng cự thì đành phải buông bỏ sự khoái trá đầy ác ý kia. Bất quá biểu tình của Lăng Tiêu khiến ông thập phần hài lòng. Nhìn xem xem, ông không phải đã thành công trong việc xé bỏ cái mặt tươi cười đầy giả dối quanh năm của thằng nhóc đó sao.  Thằng nhóc này không phải trời sinh đều tươi cười dễ chịu như thế sao,bây giờ cũng có thể nhìn thấy bản mặt thay đổi của nó rồi.

"Quên đi, tùy ý các con vậy." Mộc Thủy Thanh rốt cục cũng mở miệng buông tha làm cha con Lăng Tiêu âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu Mộc sư phụ cứ kiên trì đến cùng chắc bọn họ cũng phải nghe theo lời của ông mà thôi. Đương nhiên, điều đó sẽ khiến Lăng Tiêu tan nát cõi lòng, dù sao cục cưng đến bây giờ cũng còn chưa thật sự cam tâm tình nguyện nhận ông làm cha.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui