Vài vị đội trưởng ở phía sau Lâm Trung Khanh tản ra, đi đến các vị trí hộ vệ gần đó. Thấy thế, các hộ vệ bên cửa cảm thấy có điều gì đó không thích hợp mới thấp giọng gọi “Này, không cho phép đi lung tung khắp nơi.”
Một đội trưởng xán lại gần, thân thiết cầm tay đối phương, cười giả lả “Người anh em à, chúng ta cũng tò mò thôi, dù sao lâu nay vẫn luôn bảo vệ ở bên ngoài, có bao giờ được vào đây nhìn xem đâu, nhân cơ hội này, người anh em để chúng tôi mở rộng tầm mắt chút nha….”
Lúc này sắc mặt người hộ vệ kia mới tốt lên một chút nhưng vẫn giận nói “Cứ cho là vậy, bất quá cũng không được làm loạn, để đội trưởng chúng tôi biết được các cậu tuyệt đối không có được điểm tốt nào. Nghe tôi, cậu kêu bọn họ lập tức rời đi, nếu không tôi sẽ báo cáo chuyện này lên đội trưởng” Trong giọng nói mang theo một chút uy hiếp, người hộ vệ cũng không muốn vì chuyện nhỏ này bị đội trưởng của mình trách phạt.
"Vấn đề đội trưởng của anh sẽ do đội trưởng của nhóm chúng tôi giải quyết, người an hem à, đừng không cho nhau mặt mũi vậy chứ.” Cậu đội trưởng cũng làm ra bộ mặt uy hiếp lại khiến nhân viên cảnh vệ biến sắc. Giờ đây, anh ta mới thấy rõ khuôn mặt gần như bị nón đội trên đầu che hết của người đang đứng trước mặt mình. Dù khuôn mặt đầy vẻ uy hiếp nhưng nó vẫn không thể che dấu đi vẻ non nớt giống như những thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi xanh. Anh ta đột nhiên nhớ tới lần nhiệm vụ này của bọn họ, không phải là đang hộ tống học sinh từ hành tinh Doha đi Đệ nhất Nam sinh quân giáo báo danh sao?
Trong lòng thầm kêu hỏng rồi, anh ta dừng sức muốn tránh thoát cánh tay của đối phương, đồng thời muốn mở miệng nhắc nhở đồng đội của mình đối phương là những người giả mạo nhân viên, là địch tấn công (địch tập).
Còn chưa kịp lên tiếng cảnh báo, anh ta liền cảm nhận được sau gáy bị đánh một kích thật mạnh làm lời muốn nói tới miệng bị đánh gãy, anh ta choáng váng, ý nghĩ lâng lâng mê mê …
"Trời… Vậy còn chưa chịu xỉu? Hộ vệ ở đây thật không thể so sánh với chỗ khác…” Tai anh ta loáng thoáng nghe thấy câu cảm thán, kế tiếp sau đầu lại bị thêm một luồng lực khác đánh trúng, lúc này cả người mới triệt để lâm vào bóng tối, không còn cảm giác gì nữa.
Lăng Lan vừa ra lệnh, các học sinh giả trang nhân viên hộ vệ lập tức ùa vào, cả đám chia thành hai nhóm, một nhóm nhằm vào phía nhân viên công tác bên trong, còn lại thì đánh thẳng vào nhóm hộ vệ mà nhóm đi vào đầu tiêng đang dây dưa nãy giờ, mà nhóm hộ vệ này lại đứng gần cửa nhất cho nên anh ta chính là người đầu tiên bị học sinh đánh bại nằm trên đất.
"Không được nhúc nhích!"Các học sinh như lang hổ tiến vào, chĩa khẩu súng ánh sáng vào nhân viên đang giám thị màn hình, động tác bất ngờ này khiến cho toàn bộ nhân viên nơi đây bối rối, trực tiếp ngốn ngẩn người tại đó, một cử động cũng không dám.
Động tĩnh này cũng kinh động vị đội trưởng đang chờ Lâm Trung Khanh báo cáo đằng kia, anh ta tức giận chỉ vào Lâm Trung Khanh quát “Các người là ai? Ai cho phép các người làm chuyện loạn?”
Lâm Trung Khanh cao giọng nghênh đón “Thuyền trưởng có lệnh, từ giờ trở đi nơi này do chúng ta tiếp quản”
“Nói bậy, tại sao tôi lại không biết chuyện này?”Đội trưởng hộ vệ không tin, nếu thuyền trưởng thực sự ra lệnh tiếp quản thì tuyệt đối sẽ thông váo cho anh ta trước.
"Thuyền trưởng chỉ nói với tôi, anh dĩ nhiên là không biết rồi” Lúc này Lâm Trung Khanh cách đội trưởng hộ vệ chừng ba thước, nghe chất vấn thì phì cười nói.
"Rốt cuộc các người là ai? Thuộc phân đội nào?” Đội trưởng hộ vệ tức giận, anh ta chính là tâm phúc của thuyền trưởng, vì cái quái gì mà không thông báo cho anh ta trước, lại giao quyền khống chế trung tâm điều khiển cho tên kia.
Dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt đội trưởng đại biến “Chẳng lẽ các người muốn nổi loạn? Vô lý, vì sao tôi lại không biết mặt các người? Các người đến cùng là ai?”
Lâm Trung Khanh không trả lời, bước một bước xông đến …
Người đội trưởng đội hộ vệ nhìn một màn này liền biết đám người trước mặt không phải là kẻ thiện, kẻ thiện thì không đến. Anh ts phản ứng nhanh lẹ, rút súng ánh sáng bên hông ra, nhưng cũng đã không kịp…
Công kích của Lâm Trung Khanh đã đến, cả người cậu bay phi không trung, hung ác đá ra một cước, tiếng xé gió mà tới, cho dù cú đá chưa tới nhưng chỉ nhìn khí thế đơn thuần bên người của động tác này cũng biết một khi bị đánh trung thì tuyệt đối sẽ bị trọng thương, nghiệm trọng một chút rất có thể sẽ đi đời nhà ma.
Tất nhiên, vị đội trưởng đội hộ vệ sẽ không đem tính mạng mình ra đùa giỡn, anh ta hết sức quyết đoán buông súng, hai tay giao nhau đỡ cước của Lâm Trung Khanh.
"Oành!" một tiếng trầm đục vang lên, hai người va chạm mạnh một chỗ, Lâm Trung Khanh bị phản lực chấn đẩy trở về, giữa không trung làm một động tác diều hâu xoay người, an toàn hạ cánh, mà hộ vệ đội trưởng cũng lùi lại ba bước mới có thể đứng vững lại.
Bất quá Lâm Trung Khanh cũng chưa chịu ngừng công kích, vừa đứng ổn cậu liền xông lên lần nữa, không cho đội trưởng có cơ hội nổ súng. Cùng lúc đó, những học sinh cũng đánh về phía các hộ vệ khác…
Trong khoảng thời gian ngắn các nhân viên công tác thoáng sững sờ một chút, nhưng rất nhanh đã phản ứng trở lại, bọn họ bị địch tấn công rồi! Bọn họ rất muốn phản kháng, nhưng mặc dù phe địch ít hơn về nhân số nhưng ai cũng đều là thiên tài về cách đấu, tốt nghiệp từ học viện đào tạo nổi tiếng ra, bọn họ sao có thể địch lại. Có mấy nhân viên kỹ thuật có kỹ năng cách đấu tốt ngo ngoe rục rịch định hành động thì liện bị những học sinh có ánh mắt sắc bén, nhanh nhạy nhận ra liền ra tay đánh thẳng té ngã xuống đất khiến cho những nhân viên khác bị kinh sợ.
Ở một nơi không hấp dẫn ánh mắt người nhìn, Lăng Lan dùng tinh thần lực lặng lẽ công kích vài người đang lén lút muốn ấn nút hệ thống báo động hoặc những người muốn bắn lén các học sinh. Phần lực lượng dùng ra cũng không làm đối phương trực tiếp hôn mê mà chỉ khiến người bị tấn công choáng váng một chút, cơ thể mất đi sức khống chế trong thời gian ngắn.
Chờ những người đó có phản ứng trở lại thì đã bị học sinh gần nhất phát hiện dị động, trực tiếp đánh ngã xuống đất…
Cho nên cái loại cảm giác bị đánh bại trước khi phản kháng hay sau khi phản kháng, bọn họ đều không phán đoán ra được, chỉ biết cuối cùng mình đã bị đối phương đánh gục ngã.
Rất nhanh, toàn cục đã bị học sinh khống chế, trừ đội trưởng, chín nhân viên hộ vệ còn lại đã bị đánh bại khiến nhân viên công tác không dám vọng động. Thực lực của những hộ vệ đó cao hơn những nhân viên kỹ thuật bọn họ rất nhiều, nếu người ta còn không phải là đối thủ thì bọn họ tiến lên cũng chỉ là đệm thịt mà thôi.
Hơn nữa thân phận đối phương không rõ ràng nên các nhân viên đều lựa chọn lặng yên xem xét. Tất nhiên, nếu là tử địch của Liên Bang, bọn họ lập tức phản kháng, dù hy sinh cũng không hề bận tâm.
Giờ phút này, đội trưởng hộ vệ cùng Lâm Trung Khanh đang đánh nhau không phân thắng bại, đa số mọi người đều chú ý trên hai người bọn họ…
"Lão đại, đã khống chế thành công toàn bộ hệ thống” Lăng Lan đang đợi ở bên ngoài rốt cục cũng nghe được câu trả lời của Tiểu Tứ. Nó cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ cô giao, trong thời gian cực ngắn hoàn toàn tiếp quản hệ thống của chủ điều khiển.
"Tiểu Tứ, làm tốt lắm!” Cô không tiếc lời khích lệ, tay còn xoa đầu trấn an cậu nhóc khiến tiểu Tứ vui vẻ quên cả trời đất, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn.
"Oành!" một tiếng, Lâm Trung Khanh cùng hộ vệ đội trưởng lại lần nữa chạm vào nhau rồi tách ra, rơi xuống đất. Lâm Trung Khanh hô: "Cùng tiến lên!"
Vài đội trưởng đang nóng lòng xoa tay bên cạnh nghe được câu nói của Lâm Trung Khanh liền không hề khách khí xông lên… Họ rất muốn chạy ra đánh lâu rồi nhưng do không có yêu cầu từ Lâm Trung Khanh nên cũng không nhúng tay vào, đây là một loại tôn trọng đồng bọn. Đương nhiên chỉ cần Lâm Trung Khanh lên tiếng, cả bọn tuyệt đối không hề khách khí tấn công.
"Các người quá ti bỉ!" Đội trưởng hộ vệ nhìn Lâm Trung Khanh lui xuống lại có 4, 5 người có thực lực gần bằng Lâm Trung Khanh lao lên thì nổi giận, nhịn không được mắng.
Lúc này Lâm Trung Khanh đã nhảy ra khỏi vòng chiến, đứng lạnh cười nhạt miệng mồm châm chọc “Ông anh bị ngốc hả? Tụi này là địch, ai lại rãnh rỗi mà giảng đạo lý với kẻ địch chứ? Cũng không phải người ngốc …”. Khẩu khí hết sức khinh thường khiến đội trưởng hộ vệ đã nóng càng thêm nóng...
Anh ta không tỉnh táo nên rất nhanh đã phạm sai lầm, trực tiếp hứng một công kích mạnh mẽ từ một vị đội trưởng nào đó, vai phải trúng một chiêu rất nặng, khiến cánh tay mất đi cảm giác.
Đứng ngoài chờ cơ hội, Lâm Trung Khanh sẽ không bỏ qua cơ hội này, ánh mắt cậu sáng ngời, cả người bay lên không trung đánh về phía vị đội trưởng hộ vệ.
Công kích của Lâm Trung Khanh quá nhanh và bất ngờ khiến anh ta không kịp trở tay, thêm vào đó cậu đội trưởng kia cực kỳ ăn ý lùi lại một nhường vị trí cho Lâm Trung Khanh công kích, vị đội trưởng hộ vệ không kịp chuẩn bị, càng không thể biến chiêu.
Điều gì đến sẽ đến, một cước của Lâm Trung Khanh giáng thẳng vào ngực đối phương làm anh ta bay ra bên ngoài, đập thẳng vào vách tường, lưu lại một dấu vết rồi từ từ trượt xuống đất.
Một cước này của Lâm Trung Khanh với lực lượng thật lớn, đội trưởng hộ vệ chỉ kịp tụ chân khí ở ngực làm thành hàng phòng hộ cuối cùng, nhưng điểm phòng hộ này vẫn không đủ, kết quả vẫn trực tiếp bị tổn thương, khi rơi xuống mặt đất thì phun mạnh một ngụm máu.
Ba đội trưởng khác đang vây công thấy vậy cũng không hề lưu tình mà lao tới, hai người trong đó áp chế hai tay, người còn lại đè lưng đội trưởng hộ vệ xuống khiến anh ta phải quỳ phục trên mặt đất, triệt để bị chế phục.
Lúc này Lâm Trung Khanh mới lộ ra vẻ tươi cười, cậu rốt cuộc đã hoàn thành nhiệm vụ của Lan lão đại, cậu tự hào quay đầu hô “Đội trưởng!”
Theo tiếng hô của Lâm Trung Khanh, một bóng dáng anh tuấn từ cửa bước vào phòng trung tâm điều khiển, người đó mặc một thân quân phục màu đen, quân ủng mới tinh, bước đi kiên định hữu lực, bề ngoài lạnh lùng tuấn mỹ, hơi thở lãnh liệt thấu xương, hơn nữa trang phục tôn thêm vẻ anh khí khiến trước mặt mọi người sáng ngời, trong lòng nhịn không được thầm nghĩ “Thật là khí phách rồi!”
Bất quá rất nhanh mọi người đều nhận ra được vẻ mặt non nớt hấp dẫn của người vừa vào, lúc này họ lập tức lĩnh ngộ, những kẻ tấn công họ là người nào.