Edit: Phi Nguyệt
Thiếu tướng Cảnh Nhận tỏ vẻ bất mãn: “Mỗi lần đi qua đây cậu cũng không vào ngồi uống với tôi được một ly trà.”
Thiếu tá Lạc Ngưỡng cười khổ: “Cậu cũng biết tôi và Thiên Phương còn phải trấn giữ phi thuyền số bảy mà.”
“Trước đây lẽ ra không nên cho cậu đi theo Thiên Phương, nếu theo tôi thì hiện giờ có lẽ cậu đã lên đại tá rồi.” Thiếu tướng Cảnh Nhận liếc xéo Thiên Phương, như thể đang oán giận ông làm lỡ tiền đồ của Lạc Ngưỡng.
Đại tá Thiên Phương chỉ đành sờ mũi mình mà không dám lên tiếng, đúng là trước đây ông đã lôi kéo Lạc Ngưỡng đi theo, vì ông biết với cái tính cách tùy tiện cẩu thả của mình không thể xử lý tốt được những việc vặt vãnh trên tàu, nhất định phải có một người bạn tin tưởng được giúp ông, và Lạc Ngưỡng chính là sự lựa chọn tốt nhất.
“Vậy, sao lần này hai người lại xuống tàu?” Cảnh Nhận tò mò.
Lạc Ngưỡng trả lời: “Bởi vì số bảy đang phải thiết lập lại hệ thống nên chúng tôi có thời gian rảnh rỗi.”
“Thiết lập lại hệ thống?” Sắc mặt Cảnh Nhận hơi thay đổi, “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?” Trừ phi phát sinh chuyện lớn gây xáo trộn hệ thống nếu không đâu cần thiết lập lại, xem ra lần này tàu số bảy thực sự xảy ra chuyện lớn.
Lạc Ngưỡng và Thiên Phương liếc nhìn nhau, miệng cười khổ, cuối cùng vẫn là Lạc Ngưỡng phải nói ra: “Kỳ thực việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, phi thuyền của chúng tôi bị đám học sinh mới từ tinh cầu Doha khống chế.”
“Bị khống chế?” Cảnh Nhận thấy nét mặt bất đắc dĩ của hai người, nhất thời kinh hoảng. “Lẽ nào quyền khống chế phi thuyền bị chuyển đổi?”
Thiên Phương đau khổ nói: “Đúng vậy!” Nếu không vì nguyên nhân này thì sao nhóm học sinh đó có thể đe dọa được cao thủ cấp lĩnh vực như ông.
Một lúc lâu sau vẻ mặt của Cảnh Nhận mới dần phục hồi lại, sắc mặt ông ngưng trọng: “Chuyện này không thể để quân bộ biết, nếu không cả hai người sẽ phải chịu xử phạt, thậm chí làm không khéo còn bị đưa ra tòa án quân sự.”
“Nhiều học sinh quân giáo có ở trên thuyền như vậy, sợ rằng chuyện này không có biện pháp khống chế rồi.” Lạc Ngưỡng nói, “Có điều, chỉ cần một người chịu ra tay, chúng tôi sẽ không sao hết.”
Cảnh Nhận nghe ra ý tứ ở trong đó: “Nói như vậy là như thế nào?”
“Chỉ cần đại tướng Lăng Tiêu đồng ý giải quyết chuyện này…”
“Đại tướng Lăng Tiêu!” Cảnh Nhận la lên, “Sao có thể? Ông ấy dựa vào cái gì mà giúp chúng ta?”
Đại tá Thiên Phương ném ra một quả bom: “Bởi vì, kẻ cầm đầu đám tân sinh trường quân giáo đoạt quyền khống chế phi thuyền là con trai của đại tướng Lăng Tiêu, chúng ta không tìm ông ấy giải quyết thì còn tìm ai?”
“Cái gì? Đại tướng quân Lăng Tiêu có con trai?” Cảnh Nhận cảm thấy thật khó tin, ông đưa tay trái lên đỡ trán, tay phải xua liên tục. “Chờ một chút, trước hết để tôi sắp xếp lại các thông tin đã, tin tức này hơi lớn, đầu óc CPU của tôi chưa xử lý kịp.”
Qua một lúc, rốt cuộc thiếu tướng Cảnh Nhận cũng khôi phục được sự bình tĩnh, ông ta suy đi tính lại vẫn phải đồng ý rằng chỉ có đại tướng Lăng Tiêu mới có thể giúp được chuyện này, nhưng ông vẫn còn có chút bận tâm. “Đại tướng Lăng Tiêu sẽ vì con của ông ấy mà nhúng tay vào việc này sao?”
Đại tá Thiên Phương cười: “Thực ra thì, chính Lăng Lan đã ám chỉ tôi đi tìm đại tướng quân Lăng Tiêu.”
“Lăng Lan chính là con trai của đại tướng Lăng Tiêu à? Lẽ nào cậu ta đã nghĩ đến hậu quả này rồi?” Nếu đúng là như vậy thì cậu thiếu niên Lăng Lan này không đơn giản. Trong mắt Cảnh Nhận khẽ lóe lên một tia hứng thú.
“Từ thực lực đến mưu kế cậu ta đều rất mạnh, thành tựu trong tương lai chắc chắn sẽ không thua gì đại tướng Lăng Tiêu.” Lạc Ngưỡng rất bội phục Lăng Lan, ông đánh giá cao năng lực và tiền đồ của cậu ta.
Đại tá Thiên Phương có quan điểm bất đồng với thiếu tá Lạc Ngưỡng: “Thằng nhóc đó rất to gan, có thủ đoạn, lại tàn nhẫn đối với chính mình và cả đồng bọn khiến tôi hơi có cảm giác sợ hãi…” Đại tá Thiên Phương nghiêm mặt đưa tay lên vuốt cằm. “Tôi lo lắng thằng bé sẽ bị đi vào cực đoan.” Ông sợ hiện giờ Lăng Lan thực hiện được những điều cậu ta muốn thì sau này càng không kiêng nể gì mà làm càn hơn, nếu đụng phải một người tàn nhẫn và mạnh hơn ông thì rất có thể cậu ta sẽ phải trả giá rất thảm.
“Cậu ta mới mười sáu tuổi thôi mà.” Lạc Ngưỡng nhắc nhở Thiên Phương, “Thời gian cho cậu bé đó lớn lên còn rất nhiều, đừng vội kết luận quá sớm!”
Thiên Phương trầm mặc, ông vẫn chưa thôi lo lắng trong lòng, năng lực mọi mặt của Lăng Lan quả thực đã đạt tới trình độ yêu nghiệt, nhưng những thiên tài như vậy một khi đi nhầm phương hướng chỉ sợ sẽ mang tới hậu quả so với người thường còn thảm khốc hơn.
“Trời ạ, ông lo lắng làm cái gì? Cậu ta không phải là con trai của đại tướng Lăng Tiêu sao?” Cảnh nhận nhắc nhở Thiên Phương, có tán cây to Lăng Tiêu này che chở đâu đến phiên người ngoài như họ ưu phiền.
Thiên Phương tỉnh ra lập tức cười ầm lên, ông tự thấy mình thật buồn cười, vì ấn tượng với Lăng Lan quá sâu nên ông đã quên mất sau lưng cậu ta còn có đại tướng Lăng Tiêu, ông ấy là sự tồn tại khủng bố nhất còn gì…
Ở một nơi khác, nhóm người Lăng Lan đang sóng vai đi vào một phòng ăn lớn. Hướng dẫn viên đã nói với họ đúng năm giờ chiều sẽ lên một phi thuyền khác để tiếp tục cuộc hành trình.
Hàn Kế Quân thấp giọng nói nhỏ: “Lan lão đại, quả nhiên như cậu dự đoán, nơi này chỉ là trạm trung chuyển.” Từ khi đáp xuống đây, Lăng Lan đã phán đoán rất có khả năng đây chỉ là nơi chuyển tiếp của chuyến đi, giờ đã chứng minh phán đoán của cô là đúng.
Phòng ăn thoáng cái đã có một đám người khổng lồ tràn vào, trên người họ không mặc quân phục của quân đội Liên bang, tất cả đều đoán bọn họ cũng là học sinh mới của trường quân giáo. Nhưng trên mặt bọn họ ai cũng đeo theo nụ cười hưng phấn, an nhiên tự tại, lúc đi vào không yên lặng giống những nhóm tân sinh khác mà quay ra trò chuyện với nhau, vô cùng náo nhiệt.
Những học sinh khác ở trong phòng ăn nhanh chóng tập trung ánh mắt về phía họ, ai cũng suy đoán xem đám người này đến từ tinh cầu nào.
Ở một bàn tròn trong góc phòng có đám khoảng mười người tân sinh đang quan sát đoàn người vừa bước vào, trong số họ có một người thiếu niên khí chất ôn hòa lịch sự mang vẻ mặt trầm tư như đang suy nghĩ điều gì đó.
Cậu thiếu niên bên cạnh thấy thế bèn hỏi: “Chu Á? Cậu phát hiện ra cái gì à?”
Cậu thiếu niên tên Chu Á bị đánh thức hơi nhíu mày, nói: “Vương Huy, nhóm người này rất không đơn giản, nếu không có việc gì thì đừng chọc vào bọn họ.” Chu Á liếc nhìn đồng bạn bên cạnh, mở miệng nhắc nhở.
“Như thế nào?” Vương Huy lại không cho là đúng.
“Nhóm người này không đi lộn xộn mà tụ lại một chỗ đi cùng nhau, điều này nói lên trong bọn họ có một người đứng đầu, có lẽ thực lực của người đó rất mạnh đáng để bọn họ tin phục… Chúng ta vừa mới vào trường quân giáo, lúc chưa biết đối phương như thế nào thì không nên tùy tiện đắc tội với họ.” Chu Á nghĩ mười mấy người bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của mấy trăm người, cho dù thực lực của bọn họ không tầm thường nhưng cũng khó đối phó được hết.
Lúc này, một người thiếu niên ra bên ngoài thám thính vừa quay trở về, cậu ta tới gần Vương Huy và nói lai lịch của đối phương cho Vương Huy biết. Vương Huy vốn còn có chút cố kỵ bởi lời nói của Chu Á, nghe xong bèn buông lỏng, cười khinh miệt: “Thì ra là bọn người đến từ Doha, nhân số có nhiều hơn nữa thì cũng được ích lợi gì? Mấy năm nay bọn chúng có đi ra được nhân vật nào đâu, rốt cuộc cũng bị người của tinh cầu Vô Cực chúng ta đè xuống liên tục ba năm nay đấy thôi!”
“Tuy mấy năm nay Doha không xuất hiện nhân vật nào nổi danh, nhưng dù sao đó cũng là nơi tập hợp nhiều đại thiên tài của Liên bang, chúng ta không thể coi thường bọn họ được.” Chu Á là người rất cẩn thận, khi chưa biết đối phương tròn méo ra sao, cậu ta vẫn duy trì suy nghĩ không nên đắc tội với họ.
“Được rồi, tớ không tranh luận cùng cậu nữa, chỉ cần đối phương không chọc vào chúng ta, tớ tuyệt đối sẽ không chủ động ra tay là được chứ gì.” Vương Huy thấy Chu Á nhắc nhở thêm bèn giơ tay lên đầu hàng, chuyển sang đề tài khác. “Chu Á, cậu có cảm thấy vẻ mặt của họ không giống với những học sinh mới khác không? Dường như họ không bị chèn ép hay bị đánh, có phải bọn họ không bị nhân viên trên phi thuyền gây khó dễ?”
Trên đoạn đường tới đây, những học sinh của tinh cầu Vô Cực bị đám người trên phi thuyền gây rất nhiều khó khăn, bị đánh dập tự tin vô số lần. Lúc đầu những học sinh này cũng phản kháng, nhưng nhân số của đối phương càng lúc càng đông, thực lực lại quá mạnh khiến bọn họ không thể không cúi đầu chịu thua. Chỉ có mười người thuộc nhóm Vương Huy có thực lực mạnh nhất là được bỏ qua.
Chu Á cũng thắc mắc về điều này: “Tớ cũng muốn biết.” Vì sao những người đó còn có thể giữ được sự tự tin đường hoàng như thế sau khi qua đoạn đường vừa rồi, ngay đến cả Vương Huy thường ngày vẫn ngạo mạn còn phải thu lại rất nhiều.
Chu Á nói nhỏ: “Lát nữa chúng ta sẽ đi cùng với bọn họ, chúng ta nhất định phải tìm ra bí mật trong đó.”
Trong phòng ăn không nhiều người, bọn Lăng Lan rất dễ dàng tìm ra chỗ trống để ngồi xuống. Như thường ngày, mỗi tiểu đội của Lăng Lan, Vũ Cảnh, Lý Anh Kiệt chiếm một chiếc bàn tròn, những tiểu đội khác đều ngồi xuống những chiếc bàn vây xung quanh bọn họ. Đám học sinh không thuộc học viện đồng quân trung tâm, kể từ khi biết bọn Lăng Lan lấy được quyền khống chế phi thuyền số bảy, để có được cơ hội học tập mà không muốn rời khỏi tầm mắt của nhóm học sinh mạnh nhất này.
Những học sinh thi được vào trường đệ nhất nam sinh quân giáo đều là những người thông minh, biết lựa chọn điều gì tốt cho mình, vì thế họ cũng đi theo nhóm học sinh trường đồng quân trung tâm và lựa chọn chỗ ngồi gần đấy, hành động của cả đoàn người này rõ ràng đã làm những người khác phải cảnh giác.
Có vài người tới trước thấy thế bèn đứng lên, tìm một chỗ cách xa bọn Lăng Lan.
Bỗng Vũ Cảnh và Lý Anh Kiệt tới gần Lăng Lan, mở lời: “Lan lão đại, chúng tôi có chuyện tìm cậu thương lượng.”
Lăng Lan đưa tay ra dấu bảo hai người ngồi xuống.
Lý Anh Kiệt lạnh lùng liếc xung quanh phòng ăn, thấy sự địch ý mơ hồ của những học sinh khác, cậu cười lạnh: “Xem ra bọn họ đều không chào đón chúng ta.”
Vũ Cảnh cười: “Có phải lúc đi vào trông chúng ta quá kiêu ngạo không?”
Lăng Lan suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Có thể! Xem ra, càng nhiều tân sinh đến, sự thù địch của chúng ta càng tăng.”
Lý Anh Kiệt đang định lên tiếng thì thấy có mười mấy người tiến đến muốn gây khó dễ cho nhóm học sinh ngồi ngoài cùng, cậu nhíu mày, nói: “Có người muốn tìm chúng ta gây phiền phức?”
Vũ Cảnh cũng nhìn thấy: “Bọn họ không phải học sinh thuộc học viện đồng quân trung tâm chúng ta, là học sinh của trường đồng quân khác trong Doha.”
Tề Long quay sang nhìn Lăng Lan. “Có muốn ra tay không?” Cho dù những người đó không thuộc học viện của bọn họ nhưng cũng đến từ Doha, cùng là người trong một tinh cầu, Tề Long không muốn thấy họ bị bắt nạt.
“Chuyện này giao lại cho Lý Anh Kiệt là được rồi.” Lời nói của Lăng Lan khiến cả đám kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
Lý Anh Kiệt bất mãn: “Vì sao?” Cậu không phải là đàn em của Lăng Lan, dựa vào cái gì mà muốn ra lệnh cho cậu?