(*) Mệnh làm Hoàng hậu.
Edit: Phi Nguyệt
Triệu Thuân hứng thú, vội hỏi: “Thực sự? Vậy sao cậu không hỏi người trong sư môn cậu xem gần đây có ai tiến vào thế giới cơ giáp không là biết ngay. Cậu bảo hắn mau mau thăng cấp đi, tớ ngứa ngáy tay chân lắm rồi, rất muốn gặp hắn ta bàn luận một chút.”
Lý Lan Phong mỉm cười liếc xéo Triệu Thuân nhưng không trả lời câu hỏi, ngược lại anh nói sang một chuyện khác: “Nghe nói Lôi Vương đang bế quan cảm ngộ, chắc cũng sắp thành công tấn cấp lên Vương bài sư sĩ rồi, e là cậu không còn cơ hội đánh với cậu ta một trận.”
Triệu Thuân như bị dội một gáo nước lạnh, hết cả hưng phấn, anh ta xoa nhẹ cái trán, phẫn nộ nói: “Phải rồi, tên kia đúng là quái vật, tớ vừa mới lên cơ giáp sĩ đặc cấp, còn nghĩ sẽ tìm cậu ta đánh một trận thống khoái, nào ngờ cậu ta lại đi tấn cấp Vương bài, lẽ nào khoảng cách giữa tớ với cậu ta cứ thế tiếp tục giãn ra, muốn đuổi theo cũng không được?”
Triệu Thuân tức giận thật rồi, anh ta cũng là người có thiên thú về điều khiển cơ giáp, thế mà khi so sánh với tên Lôi Vương Kiều Đình kia vẫn kém hơn một bậc, cứ thế đau khổ truy đuổi theo phía sau người ta. Thật vất vả năm nay mới đuổi kịp để có cơ hội đấu một trận, đến khi ngẩng đầu lên phát hiện mình lại bị đối phương cho hít khói ở phía sau. Loại cảm giác này thật sự rất đả thương người khác, nhất là cho đến bây giờ Triệu Thuân còn chưa có cơ hội đụng được một ngón chân vào cánh cửa Vương bài huyền bí kia nữa.
“Cái gì mà quái vật? Chênh lệch quá lớn? Cậu cũng quá đề cao cậu ta rồi.” Lý Lan Phong cười trào phúng, liếc mắt coi thường Triệu Thuân.
“Vậy chẳng lẽ cậu nghĩ lần này cậu ta sẽ không thành công à?” Lời này của Lý Lan Phong làm Triệu Thuân tỉnh lại. Triệu Thuân rất tin tưởng phán đoán của Lý Lan Phong, nếu lần này Lôi Vương tấn cấp thất bại thì Triệu Thuân sẽ không cách hắn quá xa.
“Tớ không nói như vậy, có thể tấn cấp hay không còn dựa vào nhiều yếu tố, ngoại trừ thực lực còn phải xem vận may nữa.” Khi đang nói chuyện, ánh mắt Lý Lan Phong tựa cười như không cười, ánh mắt này làm Triệu Thuần bất giác cảm thấy sợ hãi…
Triệu Thuân nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, ép mình thoát khỏi ánh mắt của Lý Lan Phong và nhìn đi nơi khác. Trời ạ, đây là loại tinh thần biến dị gì vậy, lực sát thương quá lớn rồi, lần nào Triệu Thuân cũng bị trúng chiêu, nháy mắt trở nên thất thần không phòng bị, nếu Lý Lan Phong là đối thủ thì không biết anh ta đã chết biết bao nhiêu lần rồi… Đương nhiên năng lực này của Lý Lan Phong chỉ có mình anh ta biết, trước mặt người ngoài Lý Lan Phong vẫn luôn khắc chế nó.
Triệu Thuân một lần nữa quay về với suy nghĩ của mình, đem sự chú ý tập trung vào Lôi Vương, anh ta nghiến lợi nói: “Đúng vậy, còn phải xem vận may nữa… Ha, tớ chỉ mong lần này vận may của cậu ta kém sát đất, tấn cấp không thành công.”
Lý Lan Phong tốt bụng nhắc nhở Triệu Thuân. “Thay vì xin sự giúp đỡ vào những thứ ảo tưởng đó, chẳng bằng cậu đi nghiên cứu phương pháp điều khiển cơ giáp để mau chóng nâng cao cảnh giới thì hơn. Cho dù lần này có thất bại thì Lôi Vương cũng sẽ không dừng lại ở đặc cấp sư sĩ lâu đâu.”
Lý Lan Phong biết rõ chuyện Kiều Đình tấn cấp Vương bài chỉ còn là vấn đề thời gian, nếu may mắn, ngay ngày mai cậu ta sẽ tấn cấp lên làm Vương bài sư sĩ. Còn nếu không thì cũng ở trước thời gian tốt nghiệp, khoảng hai năm sau cậu ta cũng sẽ thành công thôi.
“Tớ biết rồi, tớ vào thế giới cơ giáp ảo đây, không thể lãng phí thời gian được…” Được Lý Lan Phong nhắc nhờ, Triệu Thuân cảm thấy áp lực đè nặng lên mình nên không còn hứng thú tán gẫu nữa. Anh ta đi về khoang đăng nhập, quyết định dùng toàn bộ thời gian của mình để nghiên cứu kỹ thuật điều khiển cơ giáp, vì anh ta biết con đường ngắn nhất để thăng cấp chính là bước từ huấn luyện gian khổ, đột phá cực hạn mà ra.
Lý Lan Phong mỉm cười tiễn chân Triệu Thuân, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại một mình anh, nụ cười ấm áp luôn trên môi đã đông lạnh thành băng, ẩn sâu trong đó có cả một chút suy tư.
Lý Lan Phong tiếp tục quay về phía màn hình đang phát một trong những trận đấu của cơ giáp hình thỏ, đúng lúc này, cơ giáp hình thỏ lại một lần nữa dùng một chiêu dứt khoát làm đối thủ nổ tung, ngạo nghễ rời khỏi trận thi đấu, thái độ bình tĩnh không vì thắng lợi mà tỏ ra vui mừng hay kiêu ngạo. Sự quen thuộc này làm tim anh mơ hồ đau thắt, Lý Lan Phong siết chặt đấm tay của mình: “Người đó rốt cuộc là ai? Là cậu ta sao? Không, đã bảy năm rồi, cậu ta sẽ khôngdừng lại ở một chỗ, nhưng phong cách này giống cậu ta như vậy… chẳng lẽ là sư đệ hay sư muội đồng môn của cậu ấy? Mà cũng có thể là đệ tử của cậu ta không biết chừng?”
Trong nháy mắt Lý Lan Phong đã có quyết định, anh nhất định phải tìm ra cơ giáp hình thỏ kia để tìm hiểu xem người đó có liên quan gì đến người bạn cũ của anh hay không.
Nếu may mắn đúng là người kia thì… Lý Lan Phong bỗng cảm thấy bình tĩnh và quyết tâm hơn. Đúng vậy, anh chỉ cần tìm được đối phương để cảm ơn năm đó đã chỉ điểm cho anh, để anh có tự tin không chịu thua số mệnh đã được định trước của mình.
Lý Lan Phong nhớ lại cuộc điện thoại mấy ngày trước của ông nội gọi tới.
Vừa ngủ dậy, đang rửa mặt thì Lý Lan Phong nhận được cuộc gọi của ông nội, anh hơi ngạc nhiên vì từ lúc vào trường đệ nhất nam sinh quân giáo, để phòng ngừa thân phận của anh bị bại lộ nên ông nội hầu như đã cắt đứt hết toàn bộ liên lạc với anh, hủy bỏ tư cách thừa kế, đày anh xuống làm một người con cháu dòng thứ bình thường, anh cứ như vậy sống khiêm tốn ở trường đệ nhất nam sinh quân giáo đã được bốn năm.
Sau khi biết cuộc gọi này hoàn toàn bí mật, Lý Lan Phong mới buông lỏng cảnh giác, hỏi: “Ông nội tìm con có việc gì sao?”
“Lan Nhi, ta mong con mau chóng tấn cấp lên cơ giáp sĩ đặc cấp…” Giọng nói của ông nội có vẻ nghiêm trọng.
Lý Lan Phong ngạc nhiên: “Vì sao vậy ông nội?”
Còn nhớ mấy năm trước, Lý Lan Phong đã kể với ông nội chuyện trong thế giới cơ giáp ảo anh có quen với một cao thủ cơ giáp, người này đã chỉ điểm cho anh tầm quan trọng của việc nắm vững các thao tác điều khiển căn bản, và anh cũng đã được nếm trải chỗ tốt khi có một nền tảng cơ bản vững chắc. Nếu có thể luyện hoàn mỹ ở mỗi cấp, anh hoàn toàn có thể khiêu chiến vượt cấp, mà ông nội cũng tỏ ra đồng ý với cách làm của anh. Nhưng vì sao hôm nay đột nhiên ông nội lại đưa ra yêu cầu như thế? Các thao tác điều khiển căn bản của cơ giáp sĩ cao cấp anh vẫn chưa nắm được hoàn mỹ, đây cũng là nguyên nhân chính anh vẫn chưa đi tấn cấp lên đặc cấp sư sĩ.
“Mấy ngày trước ta có xin Gia Cát gia chủ giúp con xem một quẻ, quẻ tượng biểu hiện vị Vương kia đã đi tới cạnh con…” Thanh âm của ông nội vô cùng trầm trọng, “Qua nhiều năm như vậy, ta đã cho con che dấu toàn bộ tung tích, che dấu diện mạo, đưa con đi thật xa, âm thầm toàn lực bồi dưỡng con chính là vì muốn con trở thành một cường giả mạnh mẽ để có thể thay đổi vận mệnh của con… Nhưng giờ trên quẻ tượng lại biểu hiện người kia đã xuất hiện, không còn thời gian để cho con từ từ tích lũy thực lực được nữa. Nếu thực lực của con thiếu, bị hắn để mắt tới thì sao con có thể thoát được mệnh Phượng hoàng đây?”
Lý Lan Phong vừa nghe nói vị Vương kia xuất hiện, trong lòng thoáng hoảng hốt, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, khi nghe thấy ba từ ‘mệnh Phượng hoàng’ kia, anh tức giận đến mức nắm chặt hai tay mình thành nắm đấm, móng tay bấm chặt vào lòng bàn tay suýt bật máu, nhưng đau đớn này có xá gì so với nỗi tức giận trong lòng.
Theo quy định của Lý gia từ xưa đến nay, mỗi khi dòng chính của gia tộc sinh được người thừa kế sẽ để gia tộc Gia Cát xem một quẻ bói vận mệnh, quyết định phương hướng bồi dưỡng trong tương lai cho người thừa kế đó.
Khi anh vừa sinh ra đã có thiên phú kinh người, ông nội vô cùng mừng rỡ, cho rằng anh sẽ trở thành một thiên tài kiệt xuất lãnh đạo Lý gia, nhưng anh lại được thần cơ Gia Cát bói ra một quẻ mệnh Phượng hoàng, quẻ bói đó không khác gì đưa anh từ thiên đường đày xuống địa ngục. Đây cũng chính là lý do mà anh không thể quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt mọi người trong gia tộc họ Lý, bởi vì người thừa kế thứ nhất của Lý gia tuyệt đối không thể trở thành đồ chơi của người khác được, cho dù người ấy có là vương giả đi chăng nữa, Lý gia không thể bị mất mặt như vậy…
Nếu không phải ông nội không đành lòng bỏ rơi anh và thiên phú của anh, quyết định nhanh chóng đưa anh giấu đi, tuyên bố với bên ngoài rằng thiên phú của anh rất yếu kém nên đưa anh với tinh cầu Úy Lam để tự sinh tự diệt, nhưng trên thực tế là ngấm ngầm bồi dưỡng thì anh đã sớm bị những kẻ khác trong Lý gia nhốt lại, chỉ chờ trưởng thành dâng cho tên Vương kia, trở thành đồ chơi của hắn ta để đổi lấy lợi ích cho Lý gia.
Lý Lan Phong thầm cười lạnh trong lòng: Mệnh Phượng hoàng? Anh là đàn ông sao có thể nằm dưới thân một người đàn ông khác? Cho đù đối phương có là một người vô cùng mạnh đi chăng nữa thì anh cũng sẽ không nhận mệnh. Lý Lan Phong khắc khổ tu luyện đề thăng thực lực, tự nguyện giấu mình chính là vì muốn nghịch thiên cải mệnh, đã đi được đến lúc này, anh tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Lời của ông nội mặc dù khiến Lý Lan Phong sợ hãi, tức giận, nhưng không có nghĩa là anh mất đi năng lực phán đoán của mình, anh thấp giọng trả lời: “Ông nội, con biết rồi, ông cứ yên tâm, con sẽ chuẩn bị ở đây, chỉ cần qua một thời gian ngắn nữa con tin tưởng mình có thể tấn cấp cơ giáp sĩ đặc cấp.”
“Con tự an bài đi.” Ông nội Lý trầm mặc một lúc rồi nhắc nhở thêm, “Lan Nhi, hãy cẩn thận với những kẻ mạnh xuất hiện ở bên cạnh con trong năm nay, rất có thể trong đám thiên tài tấn cấp Vương bài sư sĩ sẽ có một người là thiên định của con, cố gắng giữ khoảng cách với bọn chúng, đừng để đối phương có hứng thú với con…”
Lý Lan Phong cười khổ: “Với bộ dạng hiện giờ của con sẽ có người cảm thấy hứng thú sao?”
Có phải ông nội quá sợ mấy cái quẻ bói kia rồi không? Thật sự Lý Lan Phong vẫn cảm thấy nửa tin nửa ngờ với những thứ thần phật đó, nó thực sự chính xác sao? Nếu những thứ đó là thật thì vì sao ông nội lại muốn bắt tay với gia chủ Gia Cát gia để giúp anh thay đổi vận mệnh?
Ông nội Lý tiếp tục im lặng, ông phải làm thế nào để nói cho cháu trai của mình hiểu, có đôi khi, một người cảm thấy hứng thú với người khác không chỉ vì dung mạo, mà có thể là bởi vì thái độ, hành vi, hoặc chỉ một hành động nhỏ nào đó vừa mắt… “Dù gì đi nữa con cũng phải cẩn thận đấy!” Nói xong ông liền ngắt liên lạc.
Tinh cầu Doha là nơi tọa lạc của nhà chính gia tộc họ Lý, sau đi ngắt liên lạc với Lý Lan Phong, trên gương mặt già nua uy nghiêm của gia chủ Lý gia hiện lên nét trầm tư, ông nhớ lại năm đó vị thần cơ Gia Cát đã nói, ngay dưới mệnh Phượng hoàng chói mắt kia ẩn hiện mệnh trung Thống soái, nếu không vì câu nói đó thì ông đã không hao tâm tổn sức an bài cháu đích tôn thay đổi số mệnh của nó, cho dù nó có thiên phú kinh người như vậy…
“Những chuyện có thể giúp, ông nội đã làm hết cho con rồi, giờ chỉ còn xem con lựa chọn như thế nào thôi.” Gia chủ Lý gia khẽ thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Trong lòng ông tất nhiên muốn cháu trai của mình có thể trở thành một Thống soái xuất sắc.
Lý Lan Phong nhìn chằm chằm vào liên lạc khí một lúc lâu, anh chau mày, suy tư. “Rốt cuộc vị vương giả kia là ai? Nghe nói trong năm nay Lôi Vương muốn tấn cấp lên Vương bài sư sĩ, có phải là cậu ta không? Xem ra mình phải nghĩ biện pháp hạn chế thế lực của Lôi Vương.”