Edit: Phi Nguyệt
Vị sĩ quan cao cấp của quân đoàn số 23 hoàn toàn không hiểu mệnh lệnh này của Đại tướng Lăng Tiêu. Đại tướng là người đứng đầu tối cao của một quân đoàn mà lại muốn tự mình đi đến một buổi khảo hạch nhỏ, đây tuyệt đối là việc làm mất thân phận của quân đoàn trưởng.
Trong mắt các học sinh còn đi học, trường đệ nhất nam sinh quân giáo là nơi mà mọi người luôn ngưỡng mộ, nhưng các quân đoàn lớn như bọn họ lại không quá quan tâm dù ngôi trường đó có nhiều học viên rất ưu tú đi chăng nữa. Trong những lần khảo hạch mọi năm, bọn họ chỉ làm việc theo thông lệ bình thường, không lần nào cần phải chú trọng nhiều hơn.
Đương nhiên, nếu năm nào xuất hiện thiên tài tuyệt thế thì thái độ của các đại quân đoàn cũng sẽ thay đổi một chút, thường các quân đoàn đó sẽ phái một đội tướng lĩnh có thực quyền đi cướp người. Nếu năm nay thực sự có một thiên tài xuất hiện thì việc đại tướng Lăng Tiêu tự mình dẫn đội đi còn có một chút thuyết phục, nhưng bọn họ không hề nghe thấy tin tức ở trường quân giáo có xuất hiện nhân vật nào nổi trội, rõ ràng trong mắt các tướng lĩnh bên dưới, đại tướng Lăng Tiêu không nên đi chuyến này, chi bằng ngài ấy ở lại quân đoàn tranh luận cướp người với các quân đoàn trưởng của quân đoàn khác còn hơn.
Những người thuộc quân đoàn 23 vốn không phải là tâm phúc của Đại tướng Lăng Tiêu mà được điều tới từ những quân đoàn khác, nên bọn họ đều không hiểu quyết định của Đại tướng, tuy trong lòng có dị nghị nhưng không ai dám can đảm lên tiếng phản đối, dù có người muốn nói nhưng khi đối mặt với gương mặt tươi cười ôn hòa của Đại tướng lại nói không nên lời… Khụ khụ, muốn đối mặt với gương mặt cười thuần hậu đó cũng cần có dũng khí đấy…
Cuối cùng chẳng ai phản đối quyết định của ông, Đại tướng Lăng Tiêu dễ dàng trở thành đội trưởng của đoàn khảo hạch lần này. Lăng Tiêu thầm cảm thấy may mắn trong quân đoàn không có thân tín cũ của ông nên ông mới thuận lợi ra một mệnh lệnh vô lý như vậy.
Đương nhiên Lăng Tiêu vẫn còn biết chuyện dùng thân phận quân đoàn trưởng để tham gia khảo hạch rất không ổn nên ông đã thay tên đổi họ, mang quân phục Thiếu tướng trước kia của mình ra mặc, hành động của ông khiến các tướng lĩnh trong quân đoàn số 23 thở phào, tuy rằng dùng thiếu tướng để dẫn đội đi vẫn rất khoa trương nhưng cũng không đến mức quá đáng, ném đi mặt mũi quân đoàn bọn họ.
Khi Lam Lạc Phượng biết quyết định của Lăng Tiêu, bà vừa mừng vừa cảm thấy buồn, mừng vì Lăng Tiêu có thể đến trường đệ nhất nam sinh quân giáo để gặp con gái Lăng Lan, buồn vì thương con gái của bọn họ không thể khôi phục thân phận mà vẫn phải giả trai, cùng lăn lộn với đám đực rựa kia ít nhất bốn năm nữa ở trường nam sinh quân giáo.
Nghĩ đến đây, cơn buồn bực của Lam Lạc Phượng trỗi dậy, và đêm đó Lăng Tiêu lại bị đá khỏi phòng ngủ, đành phải ngủ lang ở phòng làm việc… Đương nhiên, Lăng Tiêu lại lấy mỹ danh công việc bận rộn phải ngủ ở phòng làm việc, nhưng thực ra ai cũng biết lý do đằng sau là gì.
Cuối cùng, đến trước thời gian xuất phát, Lam Lạc Phượng quả quyết bắt Lăng Tiêu phải mang theo vài rương đồ để mang đến giao tận tay cho Lăng Lan, còn muốn giao tận tay như thế nào thì bà không quan tâm.
Lăng Tiêu không có biện pháp cự tuyệt yêu cầu của vợ, đành cười khổ sai người đem hết đống rương hòm cho lên quân hạm. Ông lại có thêm một việc cần suy nghĩ đau đầu nữa, đó là làm thế nào có thể đưa được nhiều đồ như vậy cho Lăng Lan.
Lăng Lan lúc này còn chưa biết lão cha nhà cô lạm dụng chức quyền làm việc tư, ngụy trang thân phận để đến chủ trì buổi khảo hạch lần này. Hiện giờ cô đang phiền não vì một sự việc đột ngột phát sinh…
Nhờ có Lý Thì Du ra tay, vốn Lạc Lãng phải mất tối thiểu một tháng để bình phục, nay chỉ mới mười ngày đã vui vẻ trở về.
Lăng Lan lo lắng nên cẩn thận kiểm tra lại thân thể của Lạc Lãng, phát hiện cậu ta đã hoàn toàn bình phục mà không có bất cứ di chứng nào, hơn nữa tố chất thân thể của cậu ta còn tăng lên không ít. Lăng Lan khá tò mò, không biết Lý Thì Du dùng biện pháp gì giúp cơ thể Lạc Lãng phục hồi tốt như vậy.
Xem ra Lý Thì Du này là một người có thể hợp tác được! Lăng Lan vô cùng thỏa mãn với tay nghề trị liệu của Lý Thì Du. Để bảo đảm mạng sống của các thành viên trong tiểu đội, nhất định phải kiếm được một người trong ngành quân y, Lăng Lan quyết đoán đưa bàn tay xấu xa về phía Lý Thì Du.
Lúc này, Lý Thì Du đang ở trung tâm nghiên cứu trị liệu, ngồi xem xét bảng báo cáo sức khỏe của Lý Anh Kiệt và Tề Long, chợt anh đánh một cái hắt xì rõ to làm các đạo sư bên cạnh lo lắng cuống lên. Lẽ nào học sinh yêu dấu của bọn họ gần đây nghiên cứu quá mệt mỏi lên sức đề kháng của cơ thể bị giảm xuống?
Sự lo lắng của các đạo sư cũng khiến Lý Thì Du hoang mang, anh nhanh chóng kiểm tra sức khỏe toàn thân một lần, phát hiện các chỉ số tiêu chuẩn đều trên trung bình, anh cảm thấy khó hiểu, sức khỏe đang bình thường vì sao lại hắt hơi? Lý Thì Du là thủ lĩnh học sinh của ngành quân y nghiên cứu chuyên nghiệp nên anh ta cực kỳ coi trọng từng tín hiệu sức khỏe trên cơ thể mình.
Nhưng nếu kiểm tra không thấy có điều gì bất thường, anh ta sẽ ném điều này ra sau đầu và lại vùi đầu vào công việc đang làm. Lý Thì Du đưa mắt nhìn hai người nằm trong khoang trị liệu, lòng thầm cười gian tà, nhất định anh ta phải để cho hai tên nhóc này hưởng thụ một chút sự lợi hại của gien biến đổi S!
Lòng Lý Thì Du thầm tiếc hận cái cậu Lạc Lãng kia bình phục quá nhanh. Anh ta không ngờ gien S ở trên người cậu ta lại có phản ứng khác biệt như vậy. Vốn vết thương trên người Lạc Lãng không quá nặng, lại nhờ gien S nên thương thế của cậu ta lành một cách thần tốc, khiến Lý Thì Du không có cơ hội thí nghiệm lần thứ hai, thật đáng tiếc để vuột mất một thí nghiệm thể tốt như vậy…
Lý Thì Du ở bên kia tiếc hận không thôi thì ở bên này Lạc Lãng đang mừng thầm trong bụng, cậu ta được gien S cải tạo được rất nhiều chỗ tốt, vốn trước đây cậu ta còn miễn cưỡng hoàn thành bài huấn luyện nhưng nay không cần tốn mấy sức cũng làm được. Các đạo sư phụ trách huấn luyện thể năng rất vui mừng, bọn họ còn đang lo sợ sau khi vắng mặt mười ngày, Lạc Lãng không thể theo kịp chương trình học, gây ảnh hưởng đến kết quả khảo hạch cuối kỳ. Không ngờ sau trận đấu ngày hôm đó, cảnh giới cách đấu thể thuật của cậu ta được ổn định, sức bền của cơ thể cũng tốt hơn rất nhiều làm các đạo sư vô cùng cao hứng.
Vì Tề Long chưa bình phục trở về, Hàn Kế Quân và Lâm Trung Khanh lại không học cùng chuyên ngành, Lan lão đại được miễn khóa học huấn luyện thể năng nên mấy ngày nay Lạc Lãng đều đi về cùng Tạ Nghị.
Hôm nay, Tạ Nghị đang định gọi Lạc Lãng cùng về ký túc xá thì bị một bạn học gọi ở lại có việc, Lạc Lãng vốn muốn chờ Tạ Nghị, nhưng một lát sau cậu nhận được một tin nhắn của trung tâm điều trị nói muốn cậu qua trung tâm nghiên cứu quân y kiểm tra lại một lần nữa.
Lạc Lãng cảm thấy hơi kỳ quái, rõ ràng sức khỏe của cậu ta đã bình phục hẳn rồi, lúc Lý Thì Du kiểm tra tổng quát lần cuối còn đen mặt, nói: “Cậu có thể lăn, không cần tới đây nữa!” Vì sao bây giờ lại muốn cậu tới kiểm tra?
Thắc mắc trong lòng nhưng Lạc Lãng vẫn quyết định qua thử, mặc kệ có muốn kiểm tra hay không, cứ qua đó là biết đã xảy ra chuyện gì. Nghĩ vậy nên Lạc Lãng nói tạm biệt với Tạ Nghị rồi đi trước.
Lạc Lãng đi tới trạm xe công cộng gần nhất, muốn bắt xe đến trung tâm nghiên cứu. Trường quân giáo giống như một thành phố thu nhỏ, nếu chỉ đi bộ bằng hai chân phải mất một, hai tiếng đồng hồ mới tới nơi, đương nhiên Lạc Lãng phải chọn phương tiện giao thông thuận lợi để đi lại.
Xe bay đưa cậu ta tới trước cửa trung tâm nghiên cứu quân y, vừa xuống xe đã thấy một vị học trưởng mặc đồng phục màu xanh da trời tiến lên đón: “Cậu là Lạc Lãng phải không?”
Lạc Lãng gật đầu: “Đúng là tôi.”
“Hội trưởng Lý bảo tôi trực tiếp dẫn cậu tới trung tâm điều trị, mời đi theo tôi.” Vị học trưởng mặc đồng phục xanh da trời làm động tác mời, ý bảo Lạc Lãng đi theo anh ta.
Lạc Lãng không suy nghĩ nhiều đi theo vị học trưởng kia tới một chiếc xe bay cách đó không xa. Vị học trưởng giải thích: “Trung tâm điều trị kiểm tra cách đây hơi xa, để không mất thời gian chúng ta đi xe bay tới đó.”
Ở thời gian cuối đợt điều trị vừa rồi Lạc Lãng cũng phải qua trung tâm điều trị nên biết khoảng cách từ đây đến đó khá xa, bèn không suy nghĩ nhiều mà lên xe cùng vị học trưởng kia. Vị học trưởng mặc đồng phục màu xanh da trời nhập thông tin vào quang não của xe, chiếc xe nhanh chóng chuyển động, đi tới địa điểm được chỉ định.
Nhưng chỉ khoảng một lúc sau Lạc Lãng đã phát hiện ra điều bất thường, bởi vì con đường đi này không giống như trong trí nhớ của Lạc Lãng, cậu ta giật thót tim, vội hỏi: “Con đường này hình như không phải đến trung tâm điều trị.”
“Trước khi đến trung tâm điều trị, tôi muốn qua kí túc xá lấy bản báo cáo bỏ quên đã.” Vị học trưởng mặc đồng phục xanh da trời quay đầu lại cười áy náy, “Hôm nay tôi bắt buộc phải giao bản báo cáo này cho trung tâm, vốn định tiện đường đón cậu rồi mang qua luôn, không ngờ lúc ra cửa lại quên mất, xin lỗi, để cậu phải mất thời gian rồi. Nhưng cậu yên tâm, lượt kiểm tra của cậu phải nửa giờ sau mới bắt đầu, ký túc xá của tôi cách đây cũng không xa, chắc chắn có thể quay lại trước thời gian quy định.”
Lạc Lãng nghe vậy liền nói: “Thì ra là thế, tôi biết rồi.”
Mặc dù nói vậy nhưng Lạc Lãng cũng cảm giác có điều gì đó không ổn, cậu ta bắt đầu hồi tưởng lại những chi tiết từ lúc bắt đầu đến giờ. Lạc Lãng không giải thích được, nếu cậu ta thực sự cần kiểm tra lại vì sao phải nhờ đến nhân viên trong trung tâm điều trị gửi tin tức qua? Phải biết rằng vì để theo dõi tình huống phục hồi một cách thường xuyên, Lý Thì Du đã lấy số liên lạc của ba người bọn họ, rõ ràng Lý Thì Du hoàn toàn có thể tự mình gửi tin tức cho cậu cơ mà…
Hơn nữa, đếu phải đến trung tâm điều trị thì ngay từ đầu vì sao không bảo cậu đến thẳng đó mà phải tới trước cửa trung tâm nghiên cứu quân y? Lạc Lãng càng phân tích càng thấy không thích hợp, vì vậy giả vờ nói: “Như vậy đi, học trưởng, anh về ký túc xá lấy báo cáo, còn tôi sẽ tự mình đến trung tâm điều trị. Có thể hội trưởng cần nói với tôi chuyện gì đó nên mới thông báo như vậy, tôi nên đến sớm một chút. Phía trước có trạm xe, anh cứ thả tôi ở đó là được.”
Vị học trưởng quay đầu lại, cười nói: “Không sao, Hội trưởng Lý không có ở trung tâm kiểm tra, đây chỉ là phần kiểm tra định kỳ theo thông lệ thôi, chỉ cần kiểm tra xong, đưa kết quả báo cáo cho Hội trưởng là được.”
Đến thời điểm này Lạc Lãng đã xác định người trước mắt chắc chắn không phải do Lý Thì Du phái tới, e là có người nào hoặc thế lực nào đó muốn đối phó với cậu rồi. Từ lúc tiến vào trường trường quân giáo đến giờ Lạc Lãng vẫn đi theo sau Tề Long, liều mạng hoàn thành bài huấn luyện thể năng, chắc chắn cậu ta không thể đắc tội với người nào. Kế hoạch lần này được bày ra chưa chắc đã để đối phó với bản thân cậu ta, mà có thể là thế lực nào đó muốn đối phó với đoàn Tân Sinh, bọn họ muốn bắt cậu ta để uy hiếp Lan lão đại sao?
Lạc Lãng vốn không phải là người chịu để yên cho kẻ khác bắt, suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu, đột nhiên cậu ta chỉ tay về phía trước, sắc mặt hốt hoảng hô lên: “Học trưởng, đó là cái gì?”
Vị học trưởng mặc đồng phục xanh da trời nghe thấy thế bèn quay đầu lại nhìn, phát hiện không có gì cả, trong lúc còn đang hoang mang thì cảm thấy gáy nhói lên đau đớn, hai mắt anh ta tối sầm, cả người đổ rầm xuống, hôn mê bất tỉnh.