Edit: Tuyết Dung Hoa
Lăng Lan nghĩ đến đó liền kiềm không được mà cong cong khoé miệng, nếu như đã có biện pháp giải quyết vậy cũng đừng trách người làm lão đại cô đây nhẫn tâm tàn nhẫn.
Hai bàn tay Lăng Lan đan vào nhau, từng tiếng xương ngón tay vang lên cùm cụp, cực hạn lãnh cảm thấy vậy sắc mặt liền thay đổi, “cậu” cảm giác được tính toán ban đầu của “cậu” có khả năng thất bại…Đối phương thật sự nhẫn tâm ra tay hay sao? Nếu đúng như vậy thì ánh mắt của nhân cách chủ có phải hay không cũng quá vô dụng lại đi nhận người như vậy làm lão đại?
Cực hạn lãnh cảm còn chưa xác định được ý tưởng thật sự của Lăng Lan, Lăng Lan đã nhào tới, chủ động công kích. Nhắm thẳng vào mặt của Lạc Lãng mà trực tiếp đánh tới, một quyền này hung ác bá đạo, còn chưa đánh trúng, cực hạn lãnh cảm đã cảm nhận được sức mạnh khủng bố ẩn chứa trong nắm tay.
Sắc mặt “cậu” hơi đổi, vội vàng lùi một bước, tránh thoát công kích của Lăng Lan.
“Phanh” một tiếng vang lớn, Lăng Lan trực tiếp đánh trúng mặt đất của mật thất, lập tức mặt đất không chịu được lực lượng khủng bố này mà xuất hiện những vết lớn rạn nứt.
Thật ra, mặt đất là dùng vật liệu công nghệ cao, có cường độ tính dai tốt mà tạo thành, thừa sức để ngăn cản các loại công kích có sức mạnh dưới Lĩnh vực như khí kình. Hiện tại là thời đại của kĩ thuật công nghệ cao, chỉ khoảng chục giây sau, mặt đất sẽ khôi phục lại bình thường.
Nhìn thấy những vết lớn rạn nứt trên mặt đất, nhân cách cực hạn lãnh cảm đã xác định, Lăng Lan người này là đủ nhẫn tâm, một chút cũng không vì đây là thân thể của Lạc Lãng mà nương tay, “cậu” lại nhịn không được mà lần nữa phỉ nhổ nhân cách chủ, ánh mắt nhìn người thật chả ra sao, làm một tiểu đệ mà cũng không làm cho lão đại coi trọng, nếu như thật sự để ý, Lăng Lan sao có thể nói ra tay nhẫn tâm liền nhẫn tâm? Nha, thật là một nhân cách chủ cực kỳ thất bại.
Nếu như trên phương diện tình cảm không thể tính kế được, nhân cách cực hạn lãnh cảm liền không do dự vứt bỏ kế sách ban đầu. Bắt đầu tìm kiếm cơ hội khác.
Mà trong khoảng thời gian này, hai người cứ ngươi tới ta đi, thế như lực lượng lại ngang nhau. Không thể không thừa nhận, cực hạn lãnh cảm là người mạnh nhất trong tất cả các nhân cách, “cậu” có thể sử dụng năng lực của Lạc Lãng vô cùng nhuần nhuyễn. Cho dù là tốc độ hay lực lượng đều có thể sử dụng đến cực hạn. Lăng Lan muốn đánh bại đối thủ trong thời gian ngắn chỉ sợ là không thể làm được.
Bởi vì đối phương kết hợp giữa sức mạnh cùng với khả năng tính toán cường đại, tính ra được lộ tuyến thích hợp nhất để tránh né giúp cho nhân cách cực hạn lãnh cảm nhiều lần may mắn thoát được nguy hiểm.
“Xem ra, không mở ra Lĩnh vực là không được” Lăng Lan thầm nghĩ.
Kỳ thật lấy thực lực của Lăng Lan, nếu dốc toàn lực ứng phó cũng không phải không đánh bại được đối phương, nhưng cô không dám sử dụng lực lượng khí kình đại viên mãn, còn có tấc kính tam đoạn càng là không dám thi triển, điều này làm cho phạm vi công kích của Lăng Lan thu hẹp rất nhiều, đây cũng là nguyên nhân làm cho cực hạn lãnh cảm nhiều lần chạy thoát.
Lực lượng mà hiện tại Lăng Lan đang sử dụng, cô đã sớm tính qua, cho dù thật sự đánh trúng Lạc Lãng, nhiều nhất cũng chỉ làm cho Lạc Lãng bị trọng thương mà sẽ không xuất hiện thảm kịch. Nếu lại nhiều thêm một phần lực lượng, cô sợ không khống chế được mà đem mạng nhỏ của Lạc Lãng chơi xong.
Lúc này, nhân cách cực hạn lãnh cảm phát hiện đối mặt với Lăng Lan người cường đại hơn “cậu” gấp mấy lần, cho dù lại tính kế nhiều cũng không thể thắng được. Lúc thực lực cường đại đến một trình độ nhất định, tất cả các mưu kế đều là vô dụng.
Cực hạn lãnh cảm lần đầu tiên cảm thấy nhục chí. Bất quá, nếu cứ như vậy mà nhận thua thì hoàn toàn không hợp với tính cách của “cậu”, cho nên cực hạn lãnh cảm quyết định lấy thương đổi thương, đây là một lực chọn bất đắc dĩ, nếu không phải đã không còn cách nào khác, “cậu” cũng không muốn làm như vậy.
Hai người đều có ý định kết thúc chận chiến này, lúc Lăng Lan công kích, nhân cách cực hạn lãnh cảm không có tránh né, “cậu” đột nhiên hét lớn, không chút do dự thi triển tấc kính tứ đoạn…
Lăng Lan thấy thế, trong mắt bùng lên lửa giận, trực tiếp hô: “Lĩnh vực mở ra!”
Lập tức bên trong mật thất xuất hiện một siêu nhỏ Lĩnh vực, bao trùm toàn thân của Lạc Lãng, liền thấy Lạc Lãng giống như bị đóng băng, duy trì tư thế công kích, ở giữa không trung không nhúc nhích.
Lĩnh vực càng nhỏ, thời gian khống chế của Lăng Lan càng nhiều. Đương nhiên Lĩnh vực nhỏ nhất, Lăng Lan khống chế cũng không vượt quá một phút đồng hồ, mà Lĩnh vực vừa mới mở ra kia, Lăng Lan có thể khống chế được khoảng bốn mươi giây, cho dù thời gian khôngnhiều lắm, nhưng cũng đủ để chế phục nhân cách cực hạn lãnh cảm.
“Đáng giận!” Lăng Lan gầm lên một tiếng, một quyền trực tiếp đánh qua, lập tức đánh trúng không thể nhúc nhích Lạc Lãng, đồng thời Lăng Lan cũng trong nháy mắt huỷ bỏ Lĩnh vực đang phong kín Lạc Lãng.
Nhưng là, cực hạn lãnh cảm đã không còn khả năng né tránh, chỉ thấy một quyền của Lăng Lan vững chắc đánh trúng người Lạc Lãng, cả người Lạc Lãng bị bay ra ngoài, hung hăng mà va vào vách tường rồi lại bắn ngược trở về mặt đất.
Oa một tiếng, Lạc Lãng phun ra một ngụm máu tươi. Một chiêu này Lăng Lan không có lưu thủ, Lạc Lãng trực tiếp thừa nhận tất cả nội kình, hoàn toàn không ngoài ý muốn, Lạc Lãng bị thương nặng.
“Cậu biết không, tôi hiện tại rất chán ghét “cậu”. Lấy năng lực hiện tại Lạc Lãng, thi triển tấc kính tứ đoạn sẽ làm cho khí kình toàn thân hỗn loạn, chỉ cần không cẩn thận, có khả năng cảnh giới sẽ giảm xuống. Lần đầu tiên, ở trận đấu trên lôi đài, “cậu” không nghĩ thua bởi ngoại nhân, “cậu” dùng, cho dù trả giá đại giới là cánh tay phải, tôi cũng nhịn…Nhưng hiện tại, chỉ vì không muốn thua tôi, “cậu” thế nhưng lại sử dụng loại chiêu thức đả thương địch một trăm, tự tổn hại một ngàn. Mẹ nó! “Cậu” có phải hay không là ngu xuẩn? Cái gì mà cực hạn lãnh cảm? “Cậu” chính là đồ não phẳng ngu ngốc! Bình tĩnh cái đờ mờ!”
Bị hành vi của đối phương làm tức giận, Lăng Lan lạnh mặt, đột nhiên kéo nhân cách cực hạn lãnh cảm từ dưới mặt đất lên, bưu hãn mạnh mẽ mà gõ đầu “cậu”, hung tợn nổi giận mắng.
Thái độ của Lăng Lan làm cho nhân cách cực hạn lãnh cảm lập tức dại ra, ở thế giới của “cậu” loại hành vi này của Lăng Lan là vô pháp lý giải…Bị thương không phải là chính mình sao? Vì cái gì mà đối phương lại phẫn nỗ như vậy? Có lẽ nào ngay từ đầu “cậu” đã bị lừa, thật sự đối phương đối với nhân cách chủ vẫn rất quan tâm, căn bản không bỏ được mà ra tay tàn nhẫn?
Cảm giác được thương thế của chính mình, cực hạn lãnh cảm cho rằng phán đoán của mình là chính xác. Kỳ lạ một điều là bị đối phương lừa gạt, bỏ lỡ cơ hội đáng ra “cậu” nên cảm thấy nhụt chí. Nhưng khôngbiết vì sao, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tựa hồ như vậy mới là đúng.
Cực hạn lãnh cảm ngạc nhiên ánh mắt vẫn luôn nhìn Lăng Lan khôngdời đi, mà đang phẫn nộ Lăng Lan tất nhiên không có quá nhiều kiên nhẫn, giận dữ trừng mắt nói: “Nhìn cái gì mà nhìn, có phục hay không?”
Cực hạn lãnh cảm trầm mặc, đánh cũng đã đánh thua rồi còn bị đối phương gõ đầu, “cậu” còn có thể không phục sao?
Nhìn thấy cực hạn lãnh cảm cuối cùng cũng chịu phối hợp, tâm tình của Lăng Lan cũng trở nên tốt đẹp hơn, cô đột nhiên phách đầu Lạc Lãng một cái: “Cứ như vậy không phải tốt hơn sao”. Có lẽ là phát hiện được biểu tình nhụt chí của cực hạn lãnh cảm, Lăng Lan còn nói thêm: “Còn có, tôi là lão đại của “cậu”, bại bởi lão đại có gì đáng nhục chí, thật không có tiền đồ”.
“Cậu” không có tiền đồ sao? Dù sao so với nhân cách chủ “cậu” vẫn là tốt hơn chứ…Cực hạn lãnh cảm nhịn không được nhíu nhíu mày, “cậu” nhưng không muốn tiếp thu lời phê bình này, “Nhưng mà nhân cách chủ yếu như vậy, có thể hay không bị lão đại khinh thường?”. Bất tri bất giác, nhân cách cực hạn lãnh cảm thế nhưng lại bắt đầu lo lắng địa vị của nhân cách chủ trong lòng lão đại.
“Hiện tại cho nhân cách chủ xuất hiện đi.” Lăng Lan lại ra một quyền đánh bay u sầu của cực hạn lãnh cảm, cực hạn lãnh cảm không nghĩ tiếp tục chịu lão đại ngược, chỉ đành ngoan ngoãn cho nhân cách chủ xuất hiện.
“Lão đại, cậu lại thu phục được một nhân cách?” Lạc Lãng vừa ra tới liền cao hứng mà nói. Mỗi lần thu phục được một nhân cách, Lạc Lãng lại cảm nhận được mình cường đại lên, vận dụng thiên phú cũng thuần buồm xuôi gió hơn.
“Đúng vậy, chúc mừng cậu thoát lý khổ ải.” Lăng Lan nhìn thấy Lạc Lãng ra tới liền thu lại biểu tình bạo nộ lần nữa trở về vẻ mặt lãnh khốc, bình đạm như trước kia. Lạc Lãng làm nhân cách chủ cũng không cảm thấy cái gì không ổn, nhưng cực hạn lãnh cảm lại cảm nhận được hơi thở của Lăng Lan biến đổi, đồng dạng lãnh lẽo, đồng dạng lạnh nhạt âm thanh, nhưng so với lúc cùng “cậu” cách đấu lại ấm áp hơn rất nhiều. Thì ra cùng một thái độ lạnh băng nhưng đối mặt với bất đồng nhân cách cũng sẽ có điều bất đồng.
Lần đầu tiên, nhân cách cực hạn lãnh cảm biết đến một thứ cảm xúc tên là ghen ghét, “cậu” ghen ghét nhân cách chủ có thể được lão đại quan tâm cùng yêu quý.
Lạc Lãng là một cái thông minh, nghe Lăng Lan nói như vậy, lập tức kinh hỉ hỏi: “Đã tìm được nhân cách cực hạn lãnh cảm?”
“Ân, nhanh đi thu phục đi. Dược hiệu của xuân dược cũng sẽ được giải quyết.”Lăng Lan nhàn nhạt nói.
“Đừng có ý đồ phản kháng, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” Lăng Lan khẩu khí đột nhiên biến đổi, trở nên cực kỳ lạnh lẽo, cực hạn lãnh cảm biết đây là Lăng Lan cùng “cậu” nói chuyện, cùng là một cá nhân, đãi ngộ lại hoàn toàn bất đồng, khẩu khí kia cùng khẩu khí vừa rồi rõ ràng kém xa vạn dặm…Cực hạn lãnh cảm mất mát mà nghĩ.
Lạc Lãng cũng không biết suy nghĩ của nhân cách cực hạn lãnh cảm, cậu nghe lão đại phân phó, liền đi tới bên cạnh cực hạn lãnh cảm chào hỏi. Vừa tới gần đối phương, nhân cách chủ liền cảm nhận được sự cường đại của đối phương, căn bản không thể dung hợp, chỉ có thể giương mắt nhìn.
“Thật là ngu ngốc.” Nhân cách cực hạn lãnh cảm nhìn thấy biểu hiện của nhân cách chủ khinh thường mà mắng. Bất quá, “cậu” không nghĩ vi phạm lời hứa của mình với Lăng Lan, chỉ phải liều mạng áp chế lực tinh thần của chính mình, càng ngày càng yếu đi cho đến khi nhân cách chủ có thể dung hợp.
Hai cổ nhân cách bắt đầu dung hợp, nhân cách cực hạn lãnh cảm cảm nhận được tất cả ký ức của nhân cách chủ, bao gồm các chuyện từ nhỏ cho đến lớn, cùng với lão đại và các tiểu đồng bọn…
Nha, nhân cách chủ thật cmn nhược kê, nếu “cậu” là nhân cách chủ thì bảo toạ đệ nhất tiểu đệ của lão đại tuyệt đối thuốc về "cậu" chứ khôngphải là tên đầu óc đơn giản Tề Long…Cực hạn lãnh cảm buồn bực mà nghĩ.
Thời gian thu phục nhân cách cực hạn lãnh cảm so với các nhân cách khác lâu hơn nhiều, lúc này đây trời cũng đã sáng, ở trong quán cách đấu, mọi người cũng bắt đầu ra vào đông hơn. Có người bế quan, có người luyện tập thuật đấu vật, cũng có học sinh hôm nay không có chương trình học, lại không muốn tiến vào thế giới cơ giáp nên đi tới quán cách đấu khiêu chiến một hai trận.
Rốt cuộc Lạc Lãng nhắm chặt hai mắt cũng mở ra, một đạo lãnh quang chớt loé, sau đó liền thấy Lạc Lãng nở nụ cười: “Lão đại, hoàn thành.”
“Thân thể cảm giác thế nào, dược hiệu của xuân dược…” Điều Lăng Lan quan tâm nhất là vấn đề này.