Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Tâm tình kích động của Triệu Tuấn tức khắc trùng xuống:

- Muốn làm vậy thì cần nhất tâm lưỡng dụng, nhưng ta không thể vừa hát vừa khống chế cơ giáp.

Nhắc đến ca hát, mặt Triệu Tuấn tức khắc xụ xuống, hắn thật không thể nào hiểu nổi, hắn là một đại nam nhân hát dở tệ không nói, lại còn phải lớn giọng kêu gào, vậy thì thể diện đều sẽ mất hết.

- Vì sao nhất định phải ca hát? Có quy định Mỹ Mỹ Chi Âm nhất định phải dựa vào tiếng hát để truyền đạt sao? Nói chuyện bình thường không được hả?

Lăng Lan lại lần nữa hỏi ngược lại.

- Nói chuyện?

Tinh thần Triệu Tuấn lại lần nữa rung lên.

- Đúng vậy, ngươi chỉ cần nói liên tục, không cần suy nghĩ quá nhiều, tùy tiện nói cái gì cũng được, sau đó để thiên phú bám vào trong lời nói của ngươi truyền ra ngoài, vậy là được rồi.

Lăng Lan đề nghị.

- Đúng vậy, làm sao ta lại không nghĩ tới nhỉ.

Nhắc nhở của Lăng Lan giúp Triệu Tuấn tỉnh ngộ, hắn cuối cùng cũng tìm được một con đường thích hợp cho bản thân, khiến hắn trở thành một cỗ máy giết chóc đáng sợ trên chiến trường trong tương lai, để các đại Địch Quốc vô cùng kiêng kỵ, còn được xưng là "Đoạt Mệnh Tử Thần".

- Dĩ nhiên, ngươi phải tự mình suy nghĩ cho thật kỹ, vì suy cho cùng thì thiên phú là của chính ngươi.

Lúc này, Lăng Lan cũng không nghĩ đến, cuộc trao đổi vô tình của ngày hôm nay, lại giúp Triệu Tuấn phá kén thành bướm, cuối cùng trở thành một tên Sát Thần trên chiến trường.

- Ta biết, lão đại!

Triệu Tuấn kích động nói. Hắn lặng lẽ thay đổi cách xưng hô. Điều này biểu thị hắn đã thực sự coi Lăng Lan là lão đại của mình, mà không phải chỉ là xưng hô bề ngoài.

Hai người nhìn như trao đổi một đoạn thời gian, nhưng bởi vì họ đang giao tiếp bằng ý nghĩ, cho nên tại trong mắt đám Tề Long, Lan lão đại và Triệu Tuấn chẳng qua là trầm mặc mấy giây, sau đó liền thấy Triệu Tuấn nhắm mắt. Bắt đầu thấp giọng cất tiếng hát.

Triệu Tuấn chưa từng thử vừa nói vừa thi triển thiên phú, cho nên Lăng Lan đã để hắn làm theo cách của mình.

Tiếng hát không có âm điệu này, khiến đám Tề Long nghe có chút thấp thỏm. Bọn họ theo bản năng muốn loại bỏ cảm giác phiền não này, thanh âm dần dần biến mất, cả người trống rỗng, suy nghĩ bắt đầu chậm chạp. Đột nhiên, não của bọn họ bị đâm nhói lên một cái, liền tỉnh hồn lại, hoá ra Lăng Lan thấy bọn họ chịu ảnh hưởng, liền dùng tinh thần xung kích đánh tỉnh bọn họ.

Triệu Tuấn dường như chưa từng sử dụng năng lực thiên phú của mình. Chưa biết cách khống chế, khiến Mỹ Mỹ Chi Âm không phân biệt địch ta, gây tổn hại cho toàn bộ người xung quanh.

Lăng Lan cẩn thận vận dụng tinh thần lực. Để năng lượng của Mỹ Mỹ Chi Âm thông qua tinh thần lực của nàng khuếch trương một cách có phương hướng có phạm vi, gần như bao phủ toàn bộ vị trí trung tâm.

Mấy chiếc cơ giáp thỉnh thoảng qua lại lục soát, đột nhiên động tác chậm lại. Cuối cùng bất động, không tiếp tục xê dịch.

- Cơ hội tốt, chính là lúc này.

Lăng Lan vốn có thể làm nhiều việc cùng lúc, nàng thấy vậy thì đột nhiên vung tay lên, ra hiệu cho các đội viên hành động. Đầu tiên nàng níu Triệu Tuấn lại, sau khi thoát ra từ lùm cây, mấy người nhanh chóng đáp xuống đất, rồi tránh vào trong lều cỏ.

Đám Tề Long cũng trốn vào theo. Vận khí của mọi người không tệ, Lăng Lan chọn đúng cái lều chứa vật liệu. Bên trong chỉ có một người phụ trách. Lúc này, bởi vì năng lực của Triệu Tuấn nên hắn đang nhắm mắt tựa vào một cái hòm.

Lăng Lan liền phóng một châm thuốc mê ra, trực tiếp khiến đối phương hôn mê bất tỉnh. Từ khi phát hiện ra châm thuốc mê hung tàn cùng tiện lợi thì trong balo của các thành viên Lăng Lan chiến đội đều có không ít châm. Hơn nữa, Lý Thì Du vô cùng si mê chế tạo thứ này, nên toàn đội không sợ thiếu châm để sử dụng.

Đương nhiên Lăng Lan lựa chọn cái lều này, cũng là có lý do, nơi đây có mười mấy lều vải, chỉ duy nhất cái lều này là có một người, mà bên trong lại có vô số cái rương, đây chính là nơi để ẩn núp.

Lúc này, Triệu Tuấn mới thở mạnh một hơi, ca hát thật sự là một việc hành hạ người mà, để đạt được hiệu quả tốt nhất, hắn phải nén giận, không ngừng hát luôn miệng.

Triệu Tuấn vừa ngừng hát, Cơ Giáp Sư ở bên ngoài giống như là tỉnh lại vậy, bọn họ tiếp tục động tác lúc đầu, bởi vì tốc độ của đám Lăng Lan vô cùng nhanh, chỉ có mấy giây, cho nên bọn họ cũng không hề phát giác.

Lúc này, vừa vặn có một nhóm người đi tới cái lều này, nghe thấy âm thanh, Lăng Lan lập tức ra hiệu. Trong sáu người thì Tạ Nghi có vóc dáng giống với người phụ trách bị ngất kia nhất, hắn nhanh chóng lột đồ của tên kia rồi mặc vào. Mà những người khác thì đều tới tấp vọt về phía sau, Tề Long kéo theo người phụ trách kia, trốn sau một cái rương ở trong góc.

Mấy giây sau, cửa lều bị vén lên, thoáng cái đã có bảy tám người đi vào. Một người trong đó lẩm bẩm:

- Thời tiết ở đây thay đổi nhanh quá, vừa rồi còn nóng gần chết, bây giờ đã lạnh không chịu nổi.

- Đã sang ngày thứ ba rồi, ngươi còn chưa thích ứng sao?

Bên cạnh hắn, một đồng bạn kinh ngạc hỏi.

- Ngươi cũng biết, ta đến từ Chích Diễm Tinh, nóng thế nào ta cũng có thể chịu được, nhưng lạnh thế này thân thể ta quả thực không thích ứng được.

Người kia cười khổ nói.

- Vậy cũng đúng. Thực ra, nếu ngươi nói sớm, thì vừa rồi đã để người ở lại lều nghỉ ngơi. Chỉ là một ít vật liệu, mấy người chúng ta cũng có thể cầm tới.

Đồng bạn kia hết sức quan tâm nói.

- Không việc gì, càng ngồi yên càng lạnh, còn không bằng vận động một chút, sẽ thoải mái hơn nhiều.

Người kia không thèm để ý đáp.

Lúc này, Tạ Nghi cúi thấp đầu, tựa vào một cái rương, giả bộ mệt mỏi vô cùng ngủ thiếp đi.

Người dẫn đầu thấy vậy, cực kỳ bất mãn nói:

- Cái tên Chu Kỷ Vân này, nhờ quan hệ lấy được công việc nhàn hạ như vậy rồi mà vẫn còn lười biếng.

Bên cạnh một người mang chút ghen tị lên tiếng:

- Cũng vì hắn là người của Chu gia, người của thế gia cấp một, đoàn trưởng dù gì cũng phải nể mặt.

Hắn nói một câu để ánh mắt mấy người khác đều lộ ra hâm mộ và ghen tỵ, trường quân sự nam sinh số 2 cùng thế gia cấp một có hiệp nghị, nhờ vậy mà chiến lực của trường quân sự nam sinh số 2 tăng lên rất nhiều nhưng đổi lại mấy thế gia này cũng nhận được không ít đặc quyền.

Người dẫn đầu đè nén sự khó chịu trong lòng, hắn bước lên trước, cúi người lấy tay đẩy một cái vào bả vai Tạ Nghi, hô:

- Chu Kỷ Vân, tỉnh lại đi.

Không phải toàn bộ người của Chu gia đều siêu quần xuất chúng, chẳng hạn như người trước mắt này, chính là một tên phế vật, hắn đã gọi như vậy rồi mà vẫn có thể ngủ tiếp, thật sự là không còn gì để nói.

Cái ý niệm này vừa mới xuất hiện trong đầu thì hắn cũng cảm giác trước mắt lóe lên ánh bạc, cổ hắn bị đâm một cái, trong nháy mắt liền hôn mê.

Tạ Nghi dùng tay phải chỉ vào ngực người kia, phòng ngừa hắn ngã xuống, tay trái thì làm ra dáng vẻ bất mãn, gạt tay đối phương tại bả vai mình ra, miệng làu bàu nói:

- Ai vậy?

Mấy người phía sau cũng không cảm thấy có gì bất thường. Lúc này, Tạ Nghi đột nhiên nắm bả vai đối phương, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lại là ngươi!

Sau đó xoay người đè đối phương xuống đất, giơ tay phải lên chuẩn bị đánh người.

Bởi vì Tạ Nghi đã che khuất tầm mắt của mấy người phía sau nên bọn họ không hề phát hiện ra đồng bạn của mình đã hôn mê bất tỉnh, thấy Tạ Nghi muốn đánh người, liền lao lên ngăn cản...

Lực chú ý của bọn họ đều bị Tạ Nghi hấp dẫn, thấy vậy, năm người Lăng Lan trốn ở mấy chỗ khác, đồng loạt phóng châm gây mê, riêng Lăng Lan liên tiếp phóng ra ba châm, trong nháy mắt khiến toàn bộ đối phương hôn mê.

Thấy đồng đội đã đánh ngã toàn bộ đối thủ, Tạ Nghi liền đứng dậy. Lăng Lan chỉ vào tay áo ra hiệu, các đội viên lập tức căn cứ vào vóc người của mình tìm kiếm đồng phục thích hợp nhất để thay đổi.

Mọi người rất nhanh đều thay đổi quần áo. Lăng Lan hơi gầy yếu nên dù đã lựa chọn bộ nhỏ nhất nhưng vẫn hơi rộng, chỉ có điều Lăng Lan như vậy cũng không có gì không ổn, bởi vì, còn có một cái người còn mặc không vừa hơn nàng, đó chính là Lạc Lãng. Điều này làm cho hắn tức khắc xị mặt, đầy vẻ bị khi dễ để mọi người dở khóc dở cười.

Lăng Lan thực sự không biết phải làm sao, nàng nên cảm ơn sự tồn tại của Lạc Lãng, hay phải thống hận đây? Sự hiện hữu của hắn, giúp nàng che giấu, đồng thời cũng nhắc nhở nàng, có không ít điểm nữ tính trên người.

Cuối cùng, mọi người quyết định để Lạc Lãng đi ở giữa, tránh bị người khác phát hiện quần áo của hắn không ổn. Mỗi người tiện tay cầm một ít đồ ở đây, rồi hiên ngang đi về phía những túp lều còn lại. Vừa đi còn vừa trò chuyện với nhau, tỏ ra hết sức tự nhiên, làm cho mấy tên Cơ Giáp Sư giám sát chỉ liếc qua một cái lại lập tức chuyển ánh mắt đến nơi khác.

Mấy tên Cơ Giáp Sư kia không ngờ tới, có người ở dưới sự theo dõi sát sao của bọn họ mà vẫn thành công ẩn núp đi vào, càng không nghĩ tới những người này sẽ lớn mật như thế, quang minh chính đại ở ngay dưới mắt bọn họ treo đầu dê bán thịt chó.

Mỗi khi đi qua một túp lều thì Lăng Lan đều dùng tinh thần lực dò xét một phen, sau khi xác định trong lều không có máy phát tín hiệu thì liền như không có chuyện gì xảy ra chuyển hướng đến những túp lều còn lại. Toàn đội cứ đi như vậy, rốt cuộc cũng phát hiện mục tiêu. Lăng Lan vô cùng mừng rỡ, vừa mới dẫn mọi người đi tới túp lều kia, còn chưa đến gần, thì túp lều bên cạnh đột nhiên vén màn lên, lập tức có một người thò đầu ra, thấy bóng lưng của bọn họ, liền la lớn:

- Mấy người tới lều của đoàn trưởng để làm gì? Chúng ta đang chờ các ngươi cầm nguyên liệu nấu ăn tới đây này.

Lăng Lan lặng lẽ hạ tay xuống lục lọi, một chiếc châm gây mê âm thầm phóng ra, Tề Long đi sau cùng áp trận, ăn ý phi thân tới cửa, vừa vặn ôm lấy thân thể đang ngã xuống của đối phương, hắn thấp giọng quát:

- Ngươi kêu cái gì, vật liệu bên kia có tình huống mới, vì sợ tiết lộ, nên mới lặng lẽ đi báo cáo, ngươi nếu muốn biết, vậy thì theo chúng ta cùng đi...

-... Còn không phải là cái tên Chu Kỷ Vân kia...

Tề Long cố ý hạ thấp giọng thì thầm, nhưng lại rõ ràng tiết lộ một câu này. Vừa rồi tại lều vật liệu, nghe những người kia nói chuyện, dường như tên Chu Kỷ Vân này tại trong đội rất không được mọi người hoan nghênh.

Quả nhiên, mấy người trong lều nghe được tiếng kêu ngoài cửa vốn đều kinh ngạc nhìn lại, nhưng sau khi nghe thấy Tề Long nói một câu không rõ ràng như thế thì trong lòng liền sáng tỏ. Phỏng chừng Chu Kỷ Vân lại đắc tội với ai, chỉ có điều trước đây mọi người đều nguyện ý chịu đựng, bây giờ đoàn trưởng đi rồi, không có đoàn trưởng áp chế, liền có người không muốn nhịn nữa.

Những người này tức khắc thu hồi ánh mắt, nhưng lỗ tai lại dỏng lên rất cao, muốn nghe rõ cuộc đối thoại của Tề Long, tò mò xem bọn họ rốt cuộc sẽ trả thù Chu Kỷ Vân như thế nào.

Tề Long tranh thủ lúc mấy người trong lều quay đi liền nhanh chóng kéo người kia ra cửa, tiện tay hạ màn cửa xuống, ngăn trở tầm mắt của người trong lều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui