Tề Diệu Dương, quân hàm trung tướng, biệt danh Thiên Kình.
Điều khiển Cơ Giáp Cận Chiến, là người mạnh nhất trong Cận Chiến của Liên Bang, tọa trấn gần hai mươi năm ở chiến trường, chưa một lần bại trận.
Về phía địch quốc, Tề Diệu Dương còn có một biệt danh, là BUG Dương.
Nghĩa là một cái BUG không thể nào đánh bại được.
Bọn họ bất kể dùng cách nào, vẫn không thể đánh bại được vị Cơ Giáp Sư thần kì này, khiến cho biên giới mà Tề Diệu Dương phòng thủ ngày càng kiên cố.
Nhưng mà đây chưa phải là nguyên nhân chính khiến đại tá Mễ sợ hãi, mà cái chính là Thiên Kình là tâm phúc bên người Nguyên Soái Đệ Tam, còn Lăng Tiêu lại là phe phái của Nguyên Soái Đệ Nhất.
Hai phe này lập trường bất hòa, nên những phe cánh ở trong cũng rất khẩn trương.
Nếu như đối thủ hiện tại của Lăng Lan bây giờ quả thật là Thiên Kình Tề Diệu Dương, vậy chẳng phải nói, bên ngoài là tâm phúc của Nguyên Soái Đệ Tam, nhưng thực tế là người của Nguyên Soái Đệ Nhất?
Đại tá Mễ rùng mình một cái, ông cảm thấy mình vừa phát hiện ra bí mật lớn rồi, ông nuốt từng ngụm nước bọt, tự nhủ: "Mình không biết gì hết, mình không biết gì hết.."
Đại tá Mễ đang hoảng loạn nên không để tâm đến chiêu của Lăng Lan n điểm phong tỏa sao lại có thể nổ lớn đến vậy, khiến cho Lăng Lan bớt việc phải trả lời.
Lăng Lan là người giỏi ngụy trang, nên phong cách tấn công của cô lúc nào cũng mang theo tính ngụy trang và mơ hồ.
Trên thực tế, phát vừa rồi không phải là n điểm phong tỏa, mà là kỹ năng cấp S trong súng gọi là Chấn Động Liên Đạn.
Chỉ là, trước đó kĩ năng này đạn sẽ xếp thành đường thẳng, Lăng Lan chê bày ra như vậy đối thủ biết rồi sẽ đề phòng, chẳng phát huy chút tác dụng nào.
Cô luyện tập cực khổ như vậy, nếu không có tác dụng vậy quá thiệt thòi rồi.
Bởi vậy cô và Tiểu Tứ nghiên cứu, sau đó cải tiến thử nghiệm rất nhiều lần trong Không gian học tập, phát hiện ra kỹ năng n điểm phong tỏa có thể kết hợp được với nó, sau đó luyện đi luyện lại, cuối cùng có thể bắn một lần 6 viên, giống như n điểm phong tỏa vậy..
Lăng Lan không dùng được 7 phát, nếu không vụ nổ mắc xích này còn phải lớn hơn nữa.
Dĩ nhiên Lăng Lan không lo có người hỏi thăm, bởi cô đã chuẩn bị đâu vào đấy rồi.
Nếu thật có người hỏi cô vấn đề này, cô sẽ đá lại cho cha mình.
Nói là cha mình nghĩ ra rồi dạy lại cho cô đấy, ai bảo cha của mình là Thần Cấp Sư Sĩ, mà còn là một người điều khiển Cơ Giáp Tổng Hợp Thần Cấp Cơ Giáp, kỹ năng tầm xa, kỹ năng Cận Chiến, ông đều rành cả.
Tất nhiên, Lăng Lan đánh chết cũng không thừa nhận, cô mang theo tâm lí muốn hố cha một phen.
Nhưng mà, kĩ năng Tầm Xa của Lăng Lan cũng chỉ có thể đánh tới bây giờ để đánh với Tề Diệu Dương mà thôi.
Lăng Lan không còn cơ hội nào nữa, chỉ thấy Cơ Giáp của ông vặn chớp một cái, một giây sau đã sát người Lăng Lan, đến bất ngờ, đi cũng bất ngờ.
Lăng Lan phản xạ cực nhanh, giơ súng lên bắn Tề Diệu Dương, Tề Diệu Dương hơi giơ kiếm đã có thể cản được chiêu này.
"Keng" một phát, đạn chạm vào lưỡi kiếm, nổ thành vô ngàn pháo hoa, chói mắt giữa bầu trời sao u ám.
Cạch một tiếng, đạn chẻ làm đôi, Tề Diệu Dương không hề có vũ khí lạnh như súng đạn, nhưng ông vẫn dùng kiếm cản hết toàn bộ, vậy có nghĩa là Lăng Lan không còn cách nào công kích từ xa được nữa, cô chỉ còn đường 1 là Cận Chiến, 2 vẫn là Cận Chiến!
Lăng Lan dùng lực ném súng về phía đối phương, nhân lúc đối phương né tránh mới rút thanh kiếm sau lưng ra.
Không thể công kích Tầm xa không gây ảnh hưởng gì với Lăng Lan cả, nếu so sánh việc tấn công Tầm xa và Cận Chiến, thì cô thích Cận Chiến hơn.
Với cả, những kỹ năng tầm xa cô đã dùng sạch rồi, mấy chiêu cô nghiên cứu cũng đã khai triển hết, lấy được số liệu cô và Tiểu Tứ muốn.
Đúng vậy, Lăng Lan lựa chọn Cơ Giáp Tổng Hợp là muốn nhân cơ hội này để tìm những số liệu thực tế, sau này tiến hành cải tiến bổ sung lại chiêu thức.
Lăng Lan hiểu rõ, nếu một kỹ năng không được áp dụng trên thực tế thì không phải là kỹ năng thuần thục được, chỉ có trong chiến đấu dần dần sữa chữa cải tiến, thì mới có thể biến thành tuyệt kỹ thuần một chiêu tất sát (*giết trong một chiêu) được.
Không thể không nói Lăng Lan rất to gan, cho dù thời điểm quan trọng như vậy vẫn không nhân cơ hội tìm cách cải tiến kỹ năng cho mình.
Sau khi Lăng Lan đã hoàn thành nguyện vọng đề ra, cô liền bỏ qua chiến xa, mà tập trung vào trận chiến này.
Chỉ thấy giữa sao trời mênh mông, hai Cơ Giáp không chơi mèo đuổi chuột nữa, mà thành cận chiến.
Rầm Rầm Rầm Keng..
Hai thanh kiếm vung qua vụt lại, tạo thành cả trời pháo hoa, cảnh chiến đấu tàn sát khốc liệt, hai Cơ Giáp triền đấu, khó phân thắng bại.
Đột nhiên, hai Cơ Giáp văng ra xa nhau, thì ra cả hai đã đánh trúng nhau.
Hai Cơ Giáp lấy lại thăng bằng rất nhanh, Tề Diệu Dương hưng phấn hô to: "Tốt lắm, tiếp nào!" Không ngờ chiến tầm xa của Lăng Lan điêu luyện như vậy, mà cận chiến cũng mạnh đến thế.
Giống như cha của cậu vậy, một Cơ Giáp Sư cận chiến hay viễn trình đều không có nhược điểm.
Tề Diệu Dương lại âm thầm thêm điểm cho Lăng Lan.
"Được, đúng ý tôi!" Hai người khi này đã không còn nghĩ đây là một bài kiểm tra, chỉ nghĩ vui vẻ mà đánh nhau một lúc.
Đại tá Mễ nhìn thấy hai người tấn công điên cuồng như vậy, lập tức lắc đầu, trong lòng mắng một tiếng: Hai tên điên.
Ông bây giờ đã chắc chắn đối thủ của Lăng Lan và Thiên Kình Tề Diệu Dương, cách chiến đấu điên cuồng này chỉ có Tề Diệu Dương mới làm được, cá tính quá rõ nét nên không muốn thấy cũng phải thấy.
Chỉ là ông không ngờ rằng, Lăng Lan nhìn như có vẻ lạnh lùng bình tĩnh, không bao giờ nóng vội, vậy mà cũng mang theo phong cách điên cuồng này, không hề giống với Đại tướng Lăng Tiêu có thể bình tĩnh dưới mọi tình huống chút nào, mà giống Tề Diệu Dương hơn.
Đại tá Mễ đột nhiên nhớ đến khí chất ôn hòa, nhan như ngọc của Đại tướng, lại như ngộ ra điều gì, thật ra dịu dàng như vậy nhiều khi cũng chỉ người khác tưởng tượng ra.
Lăng Lan có kinh nghiệm chiến đấu ra sao, thì vẫn không thể bằng người lăn lộn trong chiến trường bao năm như Tề Diệu Dương, nên Tề Diệu Dương nắm được một lỗi nhỏ của Lăng Lan, đánh văng kiếm của cô.
"Xong rồi!" Tề Diệu Dương đâm trúng khoang điều khiển của Lăng Lan.
"Xong rồi!" Lăng Lan khẽ mỉm cười, ngồi trong khoang điều khiển nói vậy rồi đến đại sảnh của sàn đấu.
Một giây sau, Tề Diệu Dương cũng ra ngoài, ánh mắt của ông hơi phức tạp quan sát Lăng Lan, mấy giây sau mới hỏi: "Sai lầm nọ, có phải cháu cố tình không?"
Lăng Lan vô tội trả lời: "Sao cơ? Nếu như được thì không muốn phạm sai lầm rồi."
Không phải lỗi sao? Vậy mà tại sao ông cảm thấy đánh nhau cứ thể đã tính toán trước rồi vậy, Tề Diệu Dương nhớ lại việc ông đâm trúng khoang điều khiển của Lăng Lan, đã thấy tay của cô giơ lên, xuất hiện một thanh kiếm, không chút động tĩnh đâm trúng khoang điều khiển của ông.
Nếu máy chủ không phán là ông đâm trúng khoang điều khiển của Lăng Lan trước, có lẽ đối phương đã công kích thành công, vậy thì rời khỏi đó là ông chứ không phải Lăng Lan.
.