Đại tá Mễ nhìn thấy Lăng Lan lựa được năm người, ông nghi ngờ liếc nhìn Lăng Lan, nếu như ông biết Đại tướng Lăng Tiêu chưa bao giờ lạm dụng quyền tư, ông sẽ nghĩ rằng Lăng Lan chọn ra danh sách này là được Đại tướng Lăng Tiêu chỉ điểm một vài, nhưng mà Lăng Lan quả là khéo lựa, không thể không thừa nhận, Lăng Lan rất có mắt nhìn, biết được những gì đơn giản nhất mới là những người mạnh nhất.
Ngoài ba người trong đội Đao Phong mà ông đề cử, Cuồng Chiến cũng là một đội trưởng mạnh trong đội đặc chủng của họ, thậm chí về mặt Cận Chiến cũng là số một số hai, không thể phân cao thấp với đội trưởng của Bá Đao là mấy.
Spoiler
Còn về Băng Phách, là một nữ đội trưởng duy nhất bên trong đội đặc chiến.
Nhưng chớ xem thường đội trưởng này, tuy là cô ấy Cận Chiến không bằng Bá Đao và Cuồng Chiến, nhưng mà quan trọng nhất là cô ấy là một cô gái, vậy mà thiên phú không kém mấy với những Vương Bài Sư Sĩ khác trong chiến đội, nếu so sánh với những đội trưởng khác mạnh hơn cô ấy, sự tồn tại của cô ấy tự đó cũng là một kì tích rồi.
Bởi vì hạn chế về mặt giới tính, nên Băng Phách có lối chiến đấu của riêng mình, Cận Chiến phát triển theo hướng kì lạ tốc độ nhanh như gió.
Nếu như theo Bá Đao và Cuồng Chiến hay nói, bọn họ tình nguyện tự chiến lẫn nhau, chứ không muốn đánh nhau với cô gái kia.
Không phải là không đánh lại Băng Phách, mà là cô ấy đánh đấm kiểu đó khiến họ không tính toán trước được, di chuyển cũng lạ, đấu pháp cũng kì, nói sao thì nói vẫn cảm thấy giống như ma ám, đánh không thoải mái.
Điều này chưa là gì, đánh lâu còn thấy hao tim mệt sức quá đỗi, đấu một hồi lâu, bọn họ có cảm giác như đã đánh năm sáu trận rồi, cả người đều mệt mỏi rã rời.
Điều này khiến cho mọi người trong đội đặc chủng đều lén gọi sau lưng Băng Phách là người phụ nữ khó vượt qua nhất..
Không phải để miệt thị gì cô, mà là người trong chiến đấu khiến họ đau đầu nhất.
Nếu nói Bá Đao và Cuồng Chiến thuộc loại Cận Chiến Sư Sĩ chỉ biết xông lên.
Cứ đấu nhau như vậy, thoải mái và nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng mà Băng Phách thì dẻo quẹt quấn lấy như nước, địch mạnh tôi yếu, địch yếu tôi mạnh, giống như kẹo mạch nha, đánh kiểu gì cũng không lại, khiến mọi người suy sụp không thôi.
Thật ra, Đại tá Mễ cho rằng Băng Phách phải vào được top 3 Cận Chiến cơ, chỉ là trời cao đã hạn chế phương hướng phát triển của cô.
Có rất nhiều lần xếp hạng trong quân, Băng Phách toàn là đánh đến khi hết sức đánh nữa, mới bị đối thủ bắt bài mà bại trạn.
Bởi vậy, Lăng Lan chọn ba người Cận Chiến, là ba kẻ mạnh nhất trong đội đặc chiến.
Còn Yêu Đao và Thần Đao còn là người nổi bật nhất trong hệ của mình, phải nói là, Lăng Lan chọn người rất tốt, đáng tiếc là..
Đại tá Mễ cười khổ, ông không ngờ Đại tướng Lăng Tiêu lại ác như vậy, tìm đối thủ mà đến cả ông cũng không nghĩ là có thể thắng được- Đội đặc chiến Long Tường.
Đội kia chỉ tuyển những thiên tài yêu nghiệt trong Liên Bang, thà thiếu chứ không ẩu.
Những năm gần đây mới thêm danh ngạch cho những đội đặc chiến có thể vào được Long Tường, tất cả những lính đặc chiến đều lấy đó là mục tiêu theo đuổi cả đời mình.
Muốn thi vào đó khó khăn là vậy, vậy mà bên đó lại đồng ý lời mời của Đai tướng Lăng Tiêu đi làm giám khảo cho nhiệm vụ này chứ.
Khi đại tá Mễ nghe thấy Đại tướng Lăng Tiêu báo tin này, cứng đờ người một lúc.
Bởi vậy biết được việc Đại tướng Lăng Tiêu muốn Lăng Lan chọn ra năm người trong chiến đội của ông, mới không hề suy nghĩ gì, đưa hết toàn bộ tên trong chiến đội vào trong máy cho Lăng Lan chọn.
Bởi vì đối thủ quá kinh khủng, nên ông mới lách luật nhắc nhở Lăng Lan, hi vọng Lăng Lan sẽ tuyển được đội trưởng mạnh nhất trong chiến đội, vậy mới có một tia hi vọng.
Đại tá Mễ cho rằng cửa thứ hai này Lăng Lan khó mà qua được, chiến lực của đội Long Tường mạnh hơn một bậc so với họ, bởi vì Cuồng Chiến đã thi mấy lần vào Long Tường đều xếp vị trí thứ 5, có thể thấy được Cơ Giáp Sư muốn vào đội Long Tường yêu nghiệt mạnh mẽ đến chừng nào.
Hơn nữa, đối phương còn là chiến hữu đã cùng nhau ăn ở chiến đấu tận mấy chục năm, đã phối hợp ăn ý với nhau rồi, không giống như đội chắp vá của Lăng Lan, làm sao so sánh được.
Cho dù là thực lực hay là độ ăn ý, Lăng Lan bên này đều kém hơn họ, nên Đại tá Mễ mới không thấy tia hi vọng nào..
Không lẽ Đại tướng Lăng Tiêu không muốn cho Lăng Lan vượt qua kiểm tra sao? Đã như vậy còn cho cậu ấy qua cửa đầu tiên làm gì, Đại tá Mễ trong lòng rối bời vẫn chẳng tìm được đáp án.
Tuy Đại tá Mễ đang suy nghĩ vậy, vẫn không hề ảnh hưởng đến việc ông triệu tập năm người kia.
Không tới ba phút, năm người đã chạy đến rồi.
Đi đầu là một người dũng mãnh, giọng oang oang, vừa thấy Đại tá Mễ đã nói lớn: "Đại đội trưởng, sao hôm nay lại triệu tập tôi đến đây, còn dùng lệnh triệu tập khẩn cấp nữa? Có chuyện gì?"
Đại tá Mễ ngoáy ngoáy lỗ tai, tức giận mà rằng: "Cậu lăn sang bên im lặng đợi đi, chờ đủ người rồi nói sau." Dứt lời, ông mới nói khẽ với Lăng Lan: "Đây là Cuồng Chiến, là đội trưởng của đội Cuồng Phong, lúc trước lấy biệt danh ngại phiền, nên mới dùng tên của chiến đội lược bớt rồi lấy biệt danh là Cuồng Chiến."
Cuồng Chiến nhìn thấy Đại tá Mễ từng câu từng câu giới thiệu với thiếu niên lạnh lùng bên cạnh, anh ta quan sát một phen, trong bụng đầy nghi vấn nhưng vẫn không nhiều lời đứng chờ một bên.
Nhìn thấy Cuồng Chiến như vậy, trong lòng Lăng Lan liền hiểu rõ nguồn cơn, gã Cuồng Chiến này nhìn thì như là người bạo lực suy nghĩ đơn giản, nhưng trên thật tế anh ta quan sát rất cẩn thận, không ra tay trước tình huống mình chưa hiểu, là người rất tỉnh táo và lí trí.
Đây là một tin tức khá tốt, một người tỉnh táo lí trí, mới hiểu được làm gì để mình có ưu thế nhất, không làm phiền đến người khác.
Một quân nhân dáng người dong dỏng cao nhanh chóng lại gần, nhìn thấy Đại tá Mễ, cô ấy mỉm cười đi chậm đến.
Cuồng Chiến nhìn thấy người nọ, nhịn không được sờ sờ mũi, rồi lại nhìn thoáng qua Đại tá Mễ, như thể đang nghĩ, có chuyện gì mà tìm tới người này luôn rồi.
Soạt một tiếng, một quân nhân nghiêm chào, tạo thành một quân lễ: "Chào Đại tá!"
Đại tá Mễ cười khổ mà chào lại bằng quân lễ, bởi vậy mới nói Băng Phách khổ nhất là vì vậy, ở trong quân bao nhiêu năm mà cô ấy vẫn cứng nhắc chào theo quân lễ thế này.
Mà bên cạnh cô ấy, những đồng đội trong đội đặc chiến vốn cà lơ phất phơ quen rồi, bây giờ tìm được người cứng nhắc như vậy nhất định là khó chịu.
Quả nhiên, Băng Phách nhìn thấy Cuồng Chiến đang lười biếng tựa vào thân cây, gương mặt vốn đang mỉm cười khi nhìn thấy Đại tá Mễ biến mất tăm, ánh mắt lộ vẻ khiển trách, nhưng mà đang có mặt người ngoài (Lăng Lan) nên cô mới kiềm chế không nói gì.
Chỉ là nhìn thấy ánh mắt như vậy, Cuồng Chiến không thể không nghiêm người.
Cho nên mới nói, phụ nữ thật khó ở mà! Cuồng Chiến mới âu sầu nghĩ đến, rồi lại có phần oán trách đại đội trưởng nhà mình.
Lúc trước sao lại muốn nhận phụ nữ vào đội đặc chiến cơ chứ, đây nhất định là nét bút hỏng! Nét bút hỏng! (*quyết định sai lầm).
Đại tá Mễ nhân lúc giới thiệu Băng Phách với Lăng Lan, cũng nói luôn giới tính của Băng Phách, quả đúng như Lăng Lan suy đoán, là một cô gái.
Chỉ là ngoài việc bên ngoài của cô hơi gầy, thì không có điểm nào giống phụ nữ cả.
Lăng Lan còn nghĩ rằng, nếu đêm Lạc Lãng ra so sánh, còn thấy giống phụ nữ hơn cô ấy đó..
Hả? Bạn cho rằng Lạc Lãng vốn là trăm năm có một sao, không cùng hệ quy chiếu không thể so sánh, nếu không là bất công với Băng Phách à..
Được rồi, vậy đổi người khác, Lý Lan Phong đi.
Cho dù cô chưa gặp Lý Lan Phong gần đây, nhưng mà xung quanh anh ấy có phần yếu ớt do bệnh tật, nếu giả nữ nhiều lúc còn giống hơn Băng Phách.
Nếu vẫn không hài lòng, vậy thì lôi Lý Thù Du ra giả gái, chắc có thể so sánh với Băng Phách rồi.
.