Editor: Nguyên Mạc
Beta: Quân Mộ Thanh
Đội trưởng của các đại chiến đội gần như đã hoàn thành xong việc thu nhận thành viên, khi họ phát hiện tình huống bên này thì sôi nổi vây quanh lại.
Nhìn khoảng đất trống giữa sân, thấy Lý Lan Phong đang muốn đánh một trận với Thẩm Như Phi, trong lòng mọi người kinh hãi, vội vàng hướng về phía Lăng Thiên để dò hỏi tình hình cụ thể.
Khi biết Thẩm Như Phi lựa chọn đấu cùng Lý Lan Phong để giải quyết ân oán lúc đầu gã ta vũ nhục Lăng Thiên, không ít người thầm mắng Thẩm Như Phi vô sỉ, cũng khó hiểu vì sao Lăng Thiên lại đồng ý đánh trận đấu này?
Thẩm Như Phi nhìn người của Lăng Thiên nhường ra một khoảng đất trống, gã đột nhiên nhấc chân đảo qua, trực tiếp đá gãy cái ghế bên cạnh, chân ghế bị văng ra.
Gã nhìn lướt qua rồi thuận tay cầm một chân ghế trong đó.
Thấy thế, Lý Lan Phong nắm chặt khí giới (1) trong tay (nửa đoạn chân ghế), hai người đứng đối diện cách nhau tầm ba đến bốn mét.
Toàn bộ sảnh đăng ký im lặng, Lý Lan Phong và Thẩm Như Phi không có bất kỳ động tĩnh gì.
Tất cả mọi người đều biết hai người họ đang tìm kiếm điểm yếu của nhau, một khi có phát hiện sẽ công kích điên cuồng.
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua..
Thẩm Như Phi phát hiện đối thủ mà mình cho là thể thuật yếu, nhìn như đơn giản đứng thẳng, nhưng lại vô pháp hạ thủ.
Trong khoảng thời gian ngắn, Thẩm Như Phi có chút nôn nóng.
Ánh mắt Lý Lan Phong chợt lóe, đột nhiên bước dài lên, tay bên phải cầm khí giới, hung hắng đánh xuống đầu Thẩm Như Phi.
Mắt Thẩm Như Phi híp lại, trực tiếp giơ tay chặn lại!
"Đang!" Hai đoạn chân ghế thép va chạm kịch liệt, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, đồng thời bắn ra liên tiếp những tia lửa.
"Phanh!" Một tiếng, hai người đồng thời lùi về phía sau vài bước, khoảng cách trực tiếp bị kéo ra bốn đến năm mét.
Hai người lại đứng thẳng, tiếp tục đối đầu lần thứ hai.
Lúc này, nếu người nào tinh mắt sẽ thấy rõ động tác của hai người, khi hai khí giới chạm vào nhau, Thẩm Như Phi nhấc chân định đá Lý Lan Phong, nhưng Lý Lan Phong nhìn thấu hành động của gã nên anh ta đánh trả về bằng một đòn chân, chặn lại đòn đánh lén của Thẩm Như Phi.
Lực lượng khổng lồ này khiến cả hai trượt lùi về phía sau.
Một chiêu này, làm Thẩm Như Phi trong lòng trầm xuống, gã vốn cho rằng bằng thực lực của mình có thể hoàn toàn nghiền ép đối phương, nhưng hiện tại xem ra là cân sức ngang tài.
Xem ra, thể thuật của Lý Lan Phong cũng không phải là Tỉ mỉ đỉnh như trong tư liệu, đối phương rõ ràng đã đạt đến cao thủ khí kình.
"Khí kình cấp, cậu giấu giếm cũng thật sâu!" Thẩm Như Phi nghiến răng nghiến lợi nói.
Lý Lan Phong lạnh nhạt trả lời: "Tôi không phải cố ý giấu giếm, mà là quên không đi đổi mới tư liệu." Những lời này đều không phải nói cho có lệ.
Tới nơi này ba năm, Lý Lan Phong vẫn luôn kiên trì ngày ngày khổ luyện những động tác Lăng Lan chỉ dẫn.
Thời điểm người khác ăn cơm nghỉ ngơi, anh ta luyện, lúc người khác ngủ, anh ta cũng luyện.
Mỗi lần luyện tập, anh ta cảm thấy xương cốt mình đều kháng nghị, tựa như một giây sau sẽ bị anh ta bẻ gãy.
Quá trình luyện tập này, thật giống như đem chính bản thân vào lò đúc lại, mỗi ngày, Lý Lan Phong phải trải qua tư vị đau chết đi sống lại vài lần, anh ta còn cho rằng mình sẽ bị đau chết.
Bây giờ nghĩ lại không khỏi khiến người ta rùng mình, Lý Lan Phong cũng ngạc nhiên, không biết lúc đó anh ta chịu đựng như thế nào..
Nhưng cũng may mà anh chống trụ được! Lý Lan Phong cảm thán nghĩ.
Phải biết rằng, người có động tác cơ sở khi luyện tập bài này như bị tra tấn, trong năm đầu tiên tập luyện, không có cảm giác gì khác ngoại trừ đau đớn.
Sang năm thứ hai, mặc dù cơn đau bớt đi, nhưng thể chất anh cũng không có dấu hiệu cải thiện tốt hơn, vẫn không khác gì trước đây.
Có lẽ, một số người sẽ thất vọng, cảm thấy như vậy là lãng phí thời gian, rồi bỏ cuộc, nhưng Lý Lan Phong lại không hề dao động, vì anh tin tưởng Lăng Lan, Lý Lan Phong cho rằng không đạt hiệu quả là do anh luyện tập chưa đủ.
Với ý nghĩ như vậy, (nghĩ như vậy) Lý Lan Phong luyện tập vô cùng khắc nghiệt, mỗi lần tập, anh đều tập đến khi kiệt sức, lúc thì ngất xỉu (nếu đã dùng quan hệ từ "lúc thì", thì phải có ít nhất 2 vế câu so sánh: "Lúc thì thế này, lúc thì thế kia".
Câu này chị nên viết là "Nghĩ như vậy, LLP lại càng thêm hung ác mà thao luyện bản thân (hiểu là hung ác với chính bản thân mk ấy), lần nào cũng khiến cho bản thân sức cùng lực kiệt đến nỗi hôn mê mới ngưng luyện tập"), thậm chí nhiều lần không còn sức để leo lên giường mà trực tiếp nằm ở sàn nhà ký túc xá ngủ qua đêm.
(Tinh thần lực của Lý Lan Phong rất mạnh, trừ khi hao hết tinh thần lực, nếu không không cách nào làm anh ta hôn mê.
Có thể thấy được, lượng tập luyện của Lý Lan Phong đã vượt xa năm đó khi còn tập với Lăng Lan)
Cứ như vậy, ngày qua ngày, năm này qua năm khác, đến nửa cuối năm thứ ba, Lý Lan Phong cũng cảm thấy chỗ tốt của việc khổ luyện.
Mấy năm nay, thể thuật của anh ta vẫn dừng ở tỉ mỉ đỉnh, rốt cuộc cũng tấn cấp lên khí kình.
Có lẽ bị ngưng quá lâu, cơ sở lại vững chắc nên qua nửa năm, cho dù Lý Lan Phong không gặp một bình cảnh nào, nhưng vẫn thuận lợi tấn cấp lên khí kình trung cấp.
Giống như Lý Lan Phong nói, anh ta trừ bỏ thời gian đi làm nhiệm vụ, thì vẫn luôn vội vội vàng vàng luyện tập, nên không có thời gian đi tổng bộ khảo hạch bộ môn thể thuật để đổi mới tư liệu.
Đương nhiên, anh ta cũng có tâm tư riêng, không chủ động nói cho bọn Triệu Tuấn, không phải vì anh không nghĩ nói, mà anh ta hy vọng người đầu tiên biết mình thăng cấp khí kình là Lăng Lan.
Đúng vậy, anh muốn tự mình thể hiện thực lực khí kình cấp trước mặt Lăng Lan, dùng năng lực để nói với bạn tốt rằng anh ta không cô phụ (2) dụng tâm của đối phương.
Đáng tiếc, khi Lý Lan Phong nói những lời này, Thẩm Như Phi một chữ cũng không tin.
Lúc Lý Lan Phong dùng thực lực khí kình trung kì trong trận đấu, gã nhìn thấy người của Lăng Thiên đều kinh sợ, tròng mắt gã chuyển động, tức khắc cười lạnh nói: "Quỷ đồ a quỷ đồ (3), cậu có toan tính trong lòng, ngay cả đồng đội mình cũng không tin tưởng, thật là đáng tiếc.."
Lời nói Thẩm Như Phi một câu hai nghĩa, không chỉ nói Lý Lan Phong không có sự tín nhiệm vs đồng đội, mà còn ám chỉ đồng đội của anh ta đặt niềm tin sai người, ngôn ngữ tràn đầy ác ý cùng li gián.
Đáng tiếc, lời nói của gã vô dụng, tuy rằng mọi người Lăng Thiên kinh ngạc cấp bậc thể thuật của Lý Lan Phong, nhưng cũng không có ai bất mãn gì.
Dù sao Lý Lan Phong cũng rời đi ba năm, trong ba năm này, nếu Lý Lan Phong không tiến bộ một chút nào thì bọn họ phải lo lắng cho anh ta rồi.
Chỉ khi nào Triệu Tuấn và Lý Thì Du cùng nhau gia nhập quân đoàn của Thẩm Như Phi thì bọn họ mới có thể bị Thẩm Như Phi khiêu khích thành công.
Ngay trước khi mọi người kịp phản ứng, Lý Lan Phong đã liếc mắt nhìn sang hai người họ, không nhanh không chậm nói: "Nếu như bọn họ chân thành quan tâm thì sao lại không biết tôi đạt cấp bậc gì?"
Nhìn thấy ánh mắt của Lý Lan Phong, làm Triệu Tuấn bắt đầu đứng ngồi không yên.
Có phải ý tứ của Lý Lan Phong là do anh không quan tâm nên mới không biết cấp bậc thể thuật chính xác của Lan Phong hay không?
Theo bản năng, anh ta nhìn về phía Lý Thì Du, lại phát hiện vẻ mặt đạm nhiên của anh ta, giống như đã sớm biết chuyện thăng cấp khí kình của Lý Lan Phong.
Trong lòng Triệu Tuấn cảm thấy hổ thẹn, yên lặng hồi tưởng hành vi cử chỉ của mình trong ba năm này, anh ta vẫn luôn vội vàng làm nhiệm vụ, luyện tập Cơ giáp, cùng chiến hữu đánh lộn.
Càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, hình như thật sự đã lâu, anh ta không quan tâm đến Lý Lan Phong.
Aaaaaaaaaaa, lão hữu, tôi sai rồi, không cần dùng ánh mắt này để nhìn tôi! Trong lòng Triệu Tuấn rơi lệ đầy mặt, cảm thấy chính mình nghiệp chướng nặng nề.
Lý Thì Du nhận ra cái nhìn của Lý Lan Phong, rồi lại bắt gặp ánh mắt thăm dò của Triệu Tuấn, như đang muốn xem xem anh có biết cấp bậc chân chính của Lý Lan Phong hay không.
Nghĩ đến Lý Lan Phong và Triệu Tuấn luôn như hình với bóng, vẫn hay cùng nhau lăn lộn một chỗ, khẳng định phải biết cấp bậc của Lý Lan Phong, ngược lại anh trừ bỏ làm nhiệm vụ ở bên ngoài thì vẫn luôn trong phòng thí nghiệm ở bệnh viện, nên không có nhiều thời gian ở chung với bọn họ.
(còn tiếp)
Chú thích:
1.
Khí giới: Vũ khí.
2.
Cô phụ: Phụ lòng.
3.
Quỷ đồ: Lừa gạt.
.