Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Trong gương, một bé trai mặc bộ đồng phục truyền thuyết của lớp đặc cấp xuất hiện, màu đỏ phô trương, quần áo được cắt may chuẩn xác vừa người, đôi ủng bóng sáng dưới ánh đèn phản chiếu lên bóng người nho nhỏ, dây nịt nho nhỏ thắt ngang giữa bụng khiến cậu bé dễ thương, anh tuấn càng trở nên anh khí thêm vài phần, hình tượng này khiến người phụ nữ bên cạnh xuân tâm dập dờn, tình thương của mẹ cũng tăng lên không có điểm dừng.

Lam Lạc Phượng chống tay nâng khuôn mặt mình vẻ mặt mộng ảo nói: "Lan Lan, bộ dạng này của con thật rất giống cha, đẹp trai nhất thiên hạ vô song luôn....”

Lăng Lan nhịn không được xem thường, khích lệ liền khích lệ đi vì sao lại nhắc tới cha vậy? Là đang khen cô nhưng thực tế là đang chồng sao?

Nhìn bộ dạng muốn chảy nước miếng của Lam Lạc Phượng, Lăng Lan xác định mẹ nhà mình lại bắt đầu lên “cơn” háo sắc rồi. Cô quyết định không nhìn nữa nói với Lăng Nam Nhất: "Dì quản gia, mẹ con đành nhờ dì chăm sóc.”

Lăng Nam Nhất Dạ là vợ của Tần quản gia, lúc dọn vào ở trong học viện đồng quân, Lam Lạc Phượng và Lăng Lan liền mang theo Lăng Nam Nhất, để bà phụ trách tất cả công việc trong khu biệt thự. Sau đó Lăng Nam Nhất chọn lựa thêm một tử sĩ không có vấn đề gì đi theo phụ trách việc vệ sinh cho khu biệt thự.

Lăng Nam Nhất cười: "Thiếu gia Lan, xin cậu cứ yên tâm."

Lúc này Lăng Lan mới vẫy tay chào tạm biệt hai người rồi đi về phía cửa của biệt thụ. Vừa mở cửa thì Lam Lạc Phượng bên kia rốt cục tỉnh lại từ trạng thái háo sắc: "Lăng Lan, con để mẹ trở thành cái gì, đứa trẻ bất hiếu này!” Lam Lạc Phượng la hét từ phía sau, lúc này cô (Lam Lạc Phượng) mới phản ứng với hàm ý của Lăng Lan, nhất thời nổi giận.

Lăng Lan quay đầu cười: "Chúc mừng mẹ vẫn chưa quá ngốc.” Lăng Lan nói xong liền chạy nhanh ra ngoài.

"Bùm!" Tiếng vật va chạm mạnh với cửa lớn, giọng nói sư tử Hà Đông của Lam Lạc Phượng lại vang lên lần nữa: "Lăng Lan, con chờ đó, trở về mẹ nhất định sẽ xử lý con!”

Lăng Lan vừa cười vừa đi ra ngoài biệt thự, chờ tới lúc cô về thì mẹ già nhất định sẽ lao ra ôm hôn cô nhiệt tình, sau đó nhéo má cô không ngừng, tới khi nào má thũng ra mới dừng tay. Lăng Lan nghi ngờ, thói quen xấu này có phải do cha cô tạo thành hay không... Đáng tiếc không có bằng chứng, không thể đối chiếu với chân tướng.

Lăng Lan từ từ đi tới tuyến đường chính của khu biệt thự, mặc dù trời còn sáng, nhưng con đường này lại có không ít học sinh mặc đồng phục màu đỏ, từ trẻ nhỏ đến thiếu niên, đều đi về một hướng, khu dạy học của học viện đồng quâ.

Nơi mà Lăng Lan đang sống chính là khu biệt thự mà học viện dành cho học sinh những lớp đặc cấp ở, từ năm thứ nhất đến năm thứ 10, tất cả đều ở trong khu này. (học viện đồng quân có 10 lớp, sẽ dạy học sinh từ năm 6 tuổi đến 16 tuổi rồi học sinh lên trường quân giáo)

Bất quá chỉ có một số học sinh còn nhỏ giống Lăng Lan là đi giày bình thường, những học sinh khác đều mang giày trượt bay trên tuyến đường chính.

Loại giày ròng rọc này rất giống với giày trượt patin ở kiếp trước của Lăng Lan, dưới giày được gắn 2 hàng bánh xe được xếp song song với nhau. Bất quá loại giày trượt này tiên tiến hơn rất nhiều. Nó được trang bị hộp khí tự động mini, có thể dùng năng lượng trong hộp để tăng tốc độ của giày và khi giày đạt đến một tốc độ nhất định, nó sẽ khiến người mang bay lên, đương nhiên cũng chỉ có thể bay cao từ 2 đến 5 thước. ( 1 thước = 40 cm)

Lăng Lan có chút hoang mang, bởi vì nội quy trường học có ghi rõ không cho phép học sinh sử dụng ngoại lực để bay lung tung trong khuôn viên trường, vậy vì sao những người đó có thể lớn mật quang minh chính đại bay như vậy?

"Có thể xác định những người đó đều là học sinh nằm thứ hai trở lên.” Tiểu Tứ báo cáo.

"Tìm, tìm xem làm sao bọn họ có thể sử dụng loại giầy đó." Lăng Lan không nghĩ là học sinh lớp đặc cấp lại có thể tự do như vậy, chắc chắn có nguyên nhân gì ở đây.

"Đã tìm được, bọn họ dùng điểm chiến tích để đổi giày ròng rọc cho nên có thể bay tự do trong trường." Tiểu Tứ nhanh chóng tra ra đáp án theo yêu cầu cảu Lăng Lan.

"Giày ròng rọc là sản phẩm đặc chế của học viện, chỉ khi nào được mã công nhận từ học viện thì nó mới có thể tự do bay lại ở trường, những loại dụng cụ khác là không được xử dụng, nếu bị phát hiện sẽ ngay lập tức bị trừ điểm chiến tích, thậm chí có thể bị hạ xuống một cấp lớp.” Tiểu Tứ không đợi Lăng Lan tiếp tục hỏi liền bổ sung thêm.

Lúc này Lăng Lan mới hâm mộ nhìn những đàn anh đang bay tới bay lui trong khuôn viên, quyết định sau này cũng phải lấy một cái về chơi.

Lăng Lan nhanh chóng hướng đến điểm dừng của H-Bahn trong khuôn viên biệt thự ký túc xá. Bởi vì học viện quá lớn, nếu như đi bằng 2 chân để đến phòng học thì phải tốn hơn một tiếng mới tới nơi, mà bọn họ chỉ mới là tân sinh, không có giày ròng rọc để dùng nên để tiết kiệm thời gian chỉ có thể dựa vào H-Bahn mà nhà trường cung cấp.

Còn chưa đến điểm dừng của H-Bahn, Lăng Lan đã liền thấy ở đó có khá nhiều người chờ sẳn. Lăng Lan buồn bực cong cong mi, xem ra phải chờ tới mấy chiếc xe mới tới mình, hy vọng không bị muộn, sáng nay cô cũng không đi học sớm quá.

Lăng Lan giữ nguyên tốc độ từ từ đi về phía nhà ga, lúc này, cô nghe thấy một giọng nói cực kỳ quen thuộc từ phía sau vọng tới: “Kế Quân, Lạc Lãng, nhanh lên, chúng ta bị muộn rồi...”

Là Tề Long! Lăng Lan vẻ mặt kinh ngạc, không nghĩ tới lại khéo như vậy gặp bọn Tề Long ở đây. Khóe miệng cô lộ ra nụ cười xấu xa, 3 người Tề Long còn chưa biết cô cũng học nội trú, chỉ sợ bọn họ còn không nghĩ tới sáng sớm đã gặp cô ở chỗ này.

Quả nhiên, Tề Long căn bản không phát hiện Lăng Lan trước mặt, cậu ta nhanh như chớp xẹt qua bên người Lăng Lan, đúng lúc này Lăng Lan đột nhiên ra chân chặn lại.

"Tề Long, cẩn thận." Lạc Lãng ở sau thấy rõ ràng nhưng bởi vì quá xa nên không thể ngăn lại, chỉ có thể hô to nhắc nhở Tề Long.

Tề Long quả nhiên là người có trực giác cấp bậc dã thú, thời điểm Lăng Lan ra chân là vô cùng tốt, tuyệt đối khiến cho người khác cảm thấy bất ngờ nhưng dù vậy Tề Long vẫn ứng biến thành công trong nữa khắc ấy, cậu ta bước lệch ra bên cạnh một chút, vừa suýt soát đụng vào mũi chân của Lăng Lan, tránh thoát một kiếp. Nhưng dù vậy tiết tấu của cậu cũng bị thay đổi đột ngột nên khi đứng lại cậu cũng bị lảo đảo, xém chút liền ngã xuống.

"Chết tiệt... Kẻ nào..." Tề Long đứng vững xong liền nổi giận đùng đùng, quay ra sau chuẩn bị đánh người kẻ kia, thì nhìn thấy nụ cười xấu xa của Lăng Lan.

"Lão đại...là cậu! Sao cậu lại ở trong này?" Tề Long vui vẻ lao lên ôm Lăng Lan.

Hàn Kế Quân và Lạc Lãng vẻ mặt tức giận chạy đến, nghe thấy giọng la của Tề Long lập tức chuyển thành vuivẻ. Ánh mắt Hàn Kế Quân càng tỏa sáng nói: "Lan lão đại, cậu quyết định ở nội trú rồi sao?" Xuất hiện ở đây thì ngoài học nội trú ra thì không còn khả năng nào khác.

Lăng Lan vẻ mặt vô tội nói: "Không có biện pháp, bị trường học bắt buộc, tớ cũng chỉ có thể chọn nội trú thôi."

"Thật tốt quá, sau này chúng ta có thể cùng nhau rèn luyện thể thuật rồi." Tề Long là người cao hứng nhất, cậu đã tìm được người có thể đánh nhau chung rồi, hôm qua đánh một trận với Lạc Lãng, cậu chả cảm thấy đã ghiền chút nào. Đánhvới Lão đại vẫn thoải mái nhất, tuy rằng cậu luôn luôn bị Lan lão đại ngược.

Hàn Kế Quân và Lạc Lãng cũng cực kỳ vui mừng, mấy người nói nói cười cười đi đến ga tập trung H-Bahn. Giờ phút này, nhà ga có rất ít người, Hàn Kế Quân nhanh chóng dùng liên lạc khí của mình đưa vào hệ thống cảm ứng để rọi, sau đó giọng nói máy móc vang lên: "H-Bahn mà bạn yêu cầu sẽ tới trong 2 phút 30 giây, xin hãy chuẩn bị. "

Rất nhanh những học sinh đứng xếp hàng phía trước đã lên xe rời đi, rồi tới lượt của bốn người phiên Hàn Kế Quân. H-Bahn ở trường học được xếp thành 2 hàng chờ, nó giống như xe thể thao ở Địa Cầu. Chiếc H-Bahn mà Hàn Kế Quân gọi tới rất đúng giờ, đúng 2 phút 31 giây sau,Lăng Lan bước chân ngồi lên xe. Bốn người tùy ý chia thành hai hàng ngồi trên dưới, rồi lựa chọn phòng học của lớp đặc cấp ban 1.

Bọn họ vừa đến cửa phòng học thì tiếng chuông báo chuẩn bị vào học vang lên. Mọi người trong lớp lập tức ngồi xuống chỗ ngồi của mình chuẩn bị cho buổi học.

Lúc Lăng Lan đi vào phòng học thì tất cả học sinh trong lớp đều tò mò nhìn về phía cô, bởi vì nhìn Lăng Lan khá lạ nên tất cả học sinh đều biết cô chính là người đã nghỉ học ngay ngày đầu tiên sau lễ khai giảng, là học sinh có thân thế cực kỳ mạnh sau lưng.

Hàn Kế Quân nhanh chóng nói Lăng Lan đitheo mình. Hóa ra vị trí ngồi đã được giáo viên chủ nhiệm sắp xếp từ ngày hôm qua. Lăng Lan ngồi ở phía sau Hàn Kế Quân, Tề Long và Lạc Lãng thì ngồi ở hai bên trái phải.

"Chỗ ngồi sao lại được sắp xếp trùng hợp như vậy?" Lăng Lan rất hiếu kỳ, dù sao chỗ ngồi của bốn người cũng gần nhau, có thể dễ dàng nói chuyện.

Vẻ mặt Hàn Kế Quân bất đắc dĩ nói: "Chỗ ngồi của tớ và cậu là do thầy giáo sắp xếp, còn chỗ ngồi của Tề Long và Lạc Lãng là do đánh nhau mà dành được." Xem ra Hàn Kế Quân từng ngăn hành vi của Tề Long và Lạc Lãng nhưng không thành công rồi.

"Vì sao đánh nhau mà dành được?" Lăng Lan tò mò.

Tề Long ở bên cạnh hưng phấn nói: "Sau khi sắp xếp chỗ ngồi xong, thầy chủ nhiệm có nói nếu ai cảm thấy bất mãn với chỗ ngồi của mình thì có thể khiêu với bạn học ngồi ở vị trí đó, khiêu chiến thành công thì có thể đổi chỗ ngồi, nếu không thành công thì phải phục vụ người bị khiêu chiến 1 tháng, mà tớ với Lạc Lãng đều khiêu chiến thành công ."

Lăng Lan hắc tuyến đầy đầu, thế giới này quả nhiên quá nguy hiểm, những đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà giáo viên đã bồi dưỡng cho chúng tinh thần chiến đấu rồi, xem ra cô không thể lơi lỏng ở thế giới đầy hỗn loạn này rồi.

Đúng lúc này, tiếng chuông báo chính thức vào học vang lên, một người thanh niên tuấn tú chậm rãi đi vào lớp, đây chính giáo viên chủ nhiệm của lớp đặc cấp ban 1 bọn họ.

Tuần đầu tiên của học sinh cũng không có bài giảng chính thứ gì, buổi sáng chỉ nói về nội quy nhà trường và một số chương trình học, tới chiều thì tham quan các phòng đấu tập rèn luyện về thể năng.

Chủ nhiệm lớp đặc cấp ban 1 họ Trình tên Viễn Hàng, lúc anh ta nhìn tới Lăng Lan thì ánh mắt lạnh lạnh, sau đó đối với học sinh phía dưới nói: "Ngày hôm qua thầy đã nói, nếu ai muốn đổi chỗ thì có thể khiêu chiến với bạn học tại vị trí mình muốn ngồi. Đúng ra hoạt động này đã kết thúc từ ngày hôm qua, nhưng bởi vì hôm qua có một bạn học nghỉ nên chúng ta không thể kết thúc được, vậy bây giờ có bạn học nào muốn đổi chỗ với Lăng Lan không?”

Lăng Lan nhướng mày, xem ra người thầy này không thích cô rồi, nếu không cũng sẽ không trực tiếp điểm danh cô ra.

Các học sinh khác hai mặt nhìn nhau nhưng không ai hé răng, mọi người cũng không muốn khiên chiến với Lăng Lan. Chỉ vì một chỗ ngồi mà khiêu chiến với một bạn học chưa rõ thực lưc, thậm chí nếu thua còn phải phục vụ người kia một tháng...thấy sao cũng là một việc làm không đáng giá. Tuy Lăng Lan xếp hạng 17, mà Tề Long và Lạc Lãng xếp ở phía sau, nhưng cuộc khiêu chiến của Tề Long và Lạc Lãng ngày hôm qua khiến cho bọn trẻ biết thực lực của Lăng Lan cũng rất cường, điều này khiến bọn họ không thể không thận trọng .

Lúc Trình Viễn Hàng cho rằng không có người nào muốn khiêu chiến thì một bóng dáng nhỏ gầy đột nhiên đứng lên nói: "Em muốn khiêu chiến!"

"Lâm Trung Khanh?" Tất cả học sinh ồ lên, một học sinh thuộc nhóm cuối của lớp đặc cấp giáp ban lại dám khiêu chiến với người top đầu như Lăng Lan? Có phải muốn chết hay không


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui