Dân Quốc Bắt Quỷ Ký

Sáng hôm sau, nhóm người Lâm Mạc sau khi dặn Tôn lão gia nhớ đem mấy cái thây khô còn lại đi thiêu hủy liền cáo từ, vừa về đến nơi đã trông thấy Lâm Phác đang ngồi ở phòng khách chờ bọn họ.

"Đại ca, chúng ta đã về." Lâm Mạc nở nụ cười vẫy tay với hắn.

Lâm Phác cười hỏi: "Ăn sáng chưa?"

"Còn chưa, đói muốn chết." Môn Sinh ôm bụng ghé lên cái bàn đối diện Lâm Phác, đôi mắt đào hoa nhìn hắn không chớp.

Còn Lâm Mạc thì lại là kéo Quý Thế Lăng nói mãi về mấy món mà bản thân muốn ăn: "Sữa đậu nành, bánh quẩy ăn ngon, hay là ăn cháo cùng bánh bao ta? Cái gì cũng muốn ăn a......."

Lâm Mạc buồn phiền gãi đầu.

Quý Thế Lăng cười đáp: "Vậy đều ăn, ăn không hết ta ăn giúp ngươi."

Lâm Mạc cười hì hì gật đầu.

Ăn xong bữa sáng, nhóm người Lâm Mạc liền thương lượng trở về Hâm thành, Môn Sinh bỗng thò đầu qua: "Vừa lúc ta không có chỗ ở cố định, nên cũng muốn theo các ngươi đến Hâm thành nhìn xem."

Trong lúc nói chuyện thì nhìn chằm chằm Lâm Phác, hiển nhiên là vì y nên hắn mới muốn đến Hâm thành, Lâm Phác một chút phản ứng cũng không có, bình tĩnh uống trà, nét mặt của Môn Sinh lộ rõ sự thất vọng.

Đang định nói tiếp, liền nghe thấy bên ngoài một trận ồn ào, vừa quay qua liền thấy là vị Tôn lão gia kia đang đầy mặt mồ hôi chạy vào.

"Các vị, không tốt, không tốt......" Tôn lão gia vừa chạy nhanh vào vừa thở gấp nói.

Lâm Mạc rót cho ông chén nước rồi hỏi: "Ngài từ từ nói, rốt cuộc là làm sao?"

Tôn lão gia thở hổn hển một hơi: "Ta......Ta nghe lời các vị phân phó người đến nghĩa trang đem những thây khô kia đi thiêu hủy, nhưng mà, ai ngờ vừa đến, tất cả các thây khô đều biến mất không thấy!"

"Không thấy?" Môn Sinh cùng Lâm Mạc liếc nhau: "Làm sao lại không thấy?"

Khuôn mặt Tôn lão gia tràn đầy sợ hãi nói: "Không bằng các vị theo ta đến nghĩa trang đi, này......Ta nói cũng không quá rõ......."

Trông thấy khuôn mặt hoảng loạn bức thiết của Tôn lão gia, Lâm Mạc gật đầu: "Chúng ta liền đến xem."

Nói một tiếng với Lâm Phác, nhóm người nhanh chóng đi theo Tôn lão gia, lúc đến nghĩa trang, vừa nhìn, nhóm người Lâm Mạc liền hiểu vì sao Tôn lão gia lại kinh hoảng như vậy.

Tất cả các quan tài đặt thây khô đều đang mở, hơn nữa quan sát gần, sẽ trông thấy, nắp quan tài rõ ràng có dấu tay khắc sâu, tựa hồ là thây khô ở bên trong quan tài, dùng tay của nó tự mở ra.

Quan sát những cổ quan tài xung quanh, bởi vì nơi này đã lâu không ai quét tước, cho nên tích nhiều tro bụi, vì vậy có thể thấy vô cùng rõ ràng ở mỗi đầu quan tài đều có dấu chân, ngón chân hướng ra ngoài, gót chân hướng về quan tài, giống như bộ dạng thây khô sau khi đặt chân xuống đất, liền hướng về phía cửa, chậm rãi rời đi.

"Chẳng lẽ mấy bộ thây khô biết chúng ta sẽ đem chúng nó đi hỏa thiêu, cho nên đầu tiên là trốn hết?" Lâm Mạc sờ sờ quan tài, nói đùa.

Môn Sinh nhướng mày: "Vậy thì làm sao chúng nó biết được?"

Chẳng lẽ còn có khả năng dự đoán?

Quý Thế Lăng ánh mắt thâm sâu liếc nhìn Tôn lão gia một cái, phát hiện biểu tình thất thố kinh hoàng của ông không phải là diễn.

Lâm Mạc cùng Môn Sinh nghĩ đến việc gì đó, Lâm Mạc tiến lên một bước nói với Tôn lão gia: "Ngài đừng nóng vội, như vậy đi, ta nói cho ngài một biện pháp......"

Nói, y đem Tôn lão gia kéo qua một bên, nhỏ giọng thầm thì.

Đầu tiên Tôn lão gia kinh nghi bất định nhìn Lâm Mạc, lúc sau thần sắc ngưng trọng gật đầu, trong tay nắm lấy đồ vật Lâm Mạc giao cho, rời khỏi nghĩa trang.

Ba người Lâm Mạc chậm rãi trở về.

"Mấy cái thây khô trong quan tài xác thật là tự mình đi ra." Đi được một đoạn, Lâm Mạc nói với hai người.

Môn Sinh gật đầu: "Không sai, nghĩa trang ngoại trừ vài dấu chân thì không còn gì khác, vậy là có thể bài trừ khả năng có người đem chúng nó đi, lại nói, ta cũng không nghĩ sẽ có ai gan lớn tới như vậy, dám đem cả đám thây khô đi."

Lâm Mạc cười hì hì tiếp lời: "Cũng tính là gan lớn, thây khô kia ghê tởm như vậy, nhìn thấy thôi cũng đã không dễ chịu gì rồi."

"Cho nên, vẫn là do người làm." Quý Thế Lăng tiếp một câu.

"Không sai, tuy thây khô là tự mình rời khỏi nghĩa trang, nhưng mà mấy cái thây khô kia sao có thể ra ngoài, mà bọn chúng dễ thấy như vậy, về sau ra ngoài phải làm sao để không bị phát hiện, còn có, chúng ta chỉ vừa nói muốn Tôn lão gia đem đi hỏa thiêu, sau đó lập tức liền không thấy tăm hơi, muốn nói là không có gì mờ ám, ta mới không tin." Môn Sinh bĩu môi.

"Tối hôm nay sẽ biết." Lâm Mạc vỗ tay nói.

Sau khi Tôn lão gia trở về, người trong nhà hỏi tình huống, Tôn lão gia đem chuyện ở nghĩa trang nói một chút, lúc sau lại lấy ra đồ mà Lâm Mạc giao cho, nói với mọi người: "Cái vị kia nói, chỉ cần treo thứ này ở cửa, thì sẽ không xảy ra chuyện gì nữa."

Năng lực của nhóm người Lâm Mặc, người Tôn gia đều đã thấy, lúc này thấy Tôn lão gia lấy ra đồ vật, tất cả mọi người đều tin tưởng không hề nghi ngờ, vì thế liền ngay lập tức phân phó hạ nhân chiếu theo lời của Tôn lão gia mà làm.

Đến tối, những người khác đều an ổn ngủ, chỉ có mỗi Tôn lão gia lo lắng sốt ruột, nhưng lại nghĩ đến lời dặn của Lâm Mạc, trên mặt biểu tình vẫn bình thường, chính mình một người vào phòng.

Thời điểm nửa đêm, có một bóng người lén lút đi đến cửa, ngẩng đầu nhìn đồ vật Lâm Mạc đưa, cuối cùng duỗi tay đem thứ đó kéo xuống, lại thay một cái khác lên, lúc này mới nhẹ nhàng rời đi.

Sau đó, tiếng bước chân quỷ dị liền vang lên, lúc này không giống như chỉ một mình, mà là vài tiếng bước chân hỗn tạp trộn lẫn vào nhau.....

Trong đó có một tiếng bước chân dừng ở trước cửa Tôn lão gia, thân ảnh đen tuyền quỷ dị, vươn đôi tay khô khốc chậm rãi mở ra cửa sổ.

"Nếu cho ngươi tự do đi vào như vậy, không phải ta sẽ rất mất mặt sao." Một thanh âm đột ngột xuất hiện sau lưng thân ảnh nọ.

Nó tựa hồ bị kinh hoảng, lập tức quay đầu, một đôi mắt lòi tròng nhìn về phía người vừa phát ra tiếng, xem thử là ai, sau đó liền phát ra tiếng gào rống không giống người, nhào về phía hắn....

"Oa!" Môn Sinh kêu một tiếng, nhảy qua một bên tránh, không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn như thế nào cảm thấy tốc độ, sức lực của con thây khô này so với con trước kia kém hơn.

Sự thật chứng minh, Môn Sinh cảm giác không sai, con thây khô này so với con trước kia dễ thu thập hơn rất nhiều, chỉ cần vài động tác, Môn Sinh đã tiêu diệt được nó, mà Tôn lão gia vẫn luôn trốn ở trong phòng cũng sợ hãi nhô đầu ra: "Xong rồi?"

"Còn chưa, ngươi trước ở trong phòng đừng ra ngoài." Môn Sinh lắc đầu, đứng ở bên ngoài nhìn về một nơi khác.

Người Tôn gia tụ lại với nhau, trên mặt mang theo khủng hoảng cùng kinh hách: "Rốt cuộc là chuyện gì? Làm sao lại xuất hiện nhiều thây khô như vậy?"

Lâm Mạc thu tiểu kiếm, ánh mắt đánh giá đám người Tôn gia: "Này, cũng phải hỏi người trong nhà các ngươi, vì sao lại muốn đem thây khô vào đây."

"Cái gì?!" Thanh âm không dám tin vang lên, người Tôn gia kinh nghi bất định nhìn xung quanh, ánh mắt lập loè hoài nghi.

Tôn lão gia hừ một tiếng, đi ra ngoài: "Cuối cùng là ai muốn hại người Tôn gia, tốt nhất là phải rõ ràng thành thật."

Ánh mắt của Tôn lão gia chủ yếu khóa lên vài vị di nương, mấy vị di nương trông thấy bộ dạng nghi ngờ của Tôn lão gia, lập tức khóc lóc nói không phải mình, bộ dáng đáng thương làm người thương tiếc.

"Muốn biết là ai, thì đơn giản thôi, cho ta xem tay của các ngươi một chút." Lâm Mạc sờ mũi của mình nói.

Trong đó có một vị nhi tử của Tôn gia khó hiểu hỏi: "Vì sao phải xem tay?"

"Bởi vì bùa bên trên kia cũng không phải là cái mà ta đã đưa cho Tôn lão gia, chính là đã bị người thay đi."

Lâm Mạc chỉ lên trên nói.

Lâm Mạc đưa cho Tôn lão gia vốn dĩ là lá bùa hình tam giác, phồng phồng, phía trên còn có tơ hồng quấn quanh, bên trong không biết chứa thứ gì.

Mà bây giờ, phía trên treo lá bùa giống nhau như đúc cái của Lâm Mạc, nhưng Lâm Mạc có thể nhìn ra, cái đó không phải là cái trước kia y đưa.

"Kỳ thật lá bùa kia chỉ có tác dụng trừ tà, hơn nữa còn phải thời thời khắc khắc mang bên người, căn bản không thể treo ở cửa, ta bảo Tôn lão gia làm vậy nguyên nhân cũng chỉ có một." Lâm Mạc dựng thẳng một ngón tay, mắt nhìn về đám người Tôn gia.

"Người muốn dùng thây khô hại người, chắc chắn sẽ đến xem xét lá bùa này, khẳng định sẽ sờ qua, bởi vì lá bùa này đối với người không gây ra thương tổn, cho nên có khả năng là sẽ bị đánh tráo."

"Nhưng mà thời điểm phụ thân lấy về, chúng ta ai nấy đều nhìn, đều sờ qua, ngươi có thể xác định thế nào?" Một vị nữ nhi của Tôn lão gia nghi hoặc nói.

"Ta vừa nói rồi, bùa này phải đặt cạnh người, nó mới có tác dụng trừ tà, mặt trong có dược có thể từ trên người sinh ra một loại hương vị, loại hương vị này ngày thường không thể nhận ra."

"Nhưng mà, ở chỗ ta có một loại dược, chỉ cần phối với dược này, liền có thể dễ dàng nhìn ra, các ngươi chỉ tiếp xúc một ít căn bản là không sao, không qua bao lâu sẽ tiêu tán hết."

Vừa nói, Lâm Mạc vừa từ trên cổ tay lấy ra một ít dược thảo.

"Thế nhưng,..... Nếu người nọ lấy đi, về sau lại ném hoặc là giấu chỗ khác thì sao?" Ngũ di nương ở phía sau nắm chặt khăn trong tay, thoạt nhìn vô cùng lo lắng.

"Tỉ lệ này không lớn, chuyện vẫn chưa giải quyết xong, hơn nữa thời gian có hạn, hắn sẽ không mạo hiểm làm vậy, rất dễ bị người phát hiện." Quý Thế Lăng đáp, sau đó nhìn về Lâm Mạc: "Mạc bảo, bắt đầu đi."

Lâm Mạc lên tiếng, lấy ra mồi lửa liền bậc lửa để đến dược khô, mắt thấy ngọn lửa càng lúc càng gần dược khô, một người trong Tôn gia rũ đôi mắt xuống, trong mắt lộ ra âm ngoan, cuối cùng đem thứ giấu ở trong tay áo duỗi ra.

"A! Ngũ di nương!" Một vị nữ nhi của Tôn lão gia kêu lên, ánh mắt không thể tin được nhìn người đang cầm dao đặt trên cổ mình, đúng là người có dáng vẻ nhu nhược ngũ di nương.

"Thế nhưng là ngươi?!" Tôn lão gia trừng lớn đôi mắt nhìn nàng: "Mau thả nữ nhi của ta ra!"

Ngũ di nương âm ngoan cười nói: "Thả nàng tất nhiên là có thể, chỉ cần cho ta tiền tài cùng xe ngựa, ta phải rời Toại thành, chờ ta ra khỏi thành, tự nhiên sẽ thả nàng."

Những người khác không thể tin được mà nhìn ngũ di nương, hỏi nàng vì sao lại làm như thế, ngũ di nương chỉ mở miệng cười, nói nàng chính là dùng thủ đoạn này mưu sinh, đến bây giờ chỉ dựa vào phương pháp này đã kiếm được không ít tài vật.

Đại gia tộc nàng không dám đến, sợ giẫm phải tấm sắt, cho nên đến hiện tại cũng chỉ dám mưu hại nhà còn tính là giàu, vốn dĩ giành được rất nhiều tiền tài, nhưng gần đây một là nàng ăn xài phung phí, hai là đã quen với lối sống xa xỉ, cho nên sẽ thường thường đến các nơi khác nhau dựa vào thủ đoạn âm độc này mưu sinh.

"Ngươi quá đáng giận!" Một người trong Tôn gia oán hận nhìn nàng.

Vị nữ nhi kia của Tôn gia tính tình lớn, thừa dịp ngũ di nương mở miệng nói chuyện, thế nhưng há miệng hung hăng cắn vào tay của nàng, ngũ di nương sợ hãi kêu lên một tiếng, đám người Lâm Mạc thấy có cơ hội, ba người phối hợp ăn ý liền cứu người thuận tiện còn chế trụ ngũ di nương.

"Các ngươi đang tìm chết!" Ngũ di nương bị chế trụ la lên một tiếng, hai mắt trở nên đen nhánh, thây khô duy nhất chưa bị tiêu diệt liền xuất hiện, làm mọi người kinh hoảng không thôi.

Lâm Mạc nhìn thấy là chính nàng khống chế thây khô, liền từ trong cổ tay áo lấy tiểu tổ tông đang ngủ ra.

"Lão tổ tông, mau tỉnh, mau tỉnh a, nhanh chóng giải quyết nó đi a." Lâm Mạc lay tỉnh tiểu tổ tông, rồi đem cái đầu nhỏ của nó nhắm ngay tay của ngũ di nương.

Tiểu quy chậm rì rì ngáp một cái, ngay sau đó liền há mồm cắn một cái ngay cổ tay của ả, cùng lúc đó, đôi mắt của ngũ di nương khôi phục bình thường, khuôn mặt thế mà trở nên xám ngắt, không cần Lâm Mạc khống chế, bản thân liền tê liệt ngã xuống, mà thây khô kia cũng đã bị Môn Sinh thu phục.

Ngũ di nương cuối cùng thì cũng chỉ là một người, Lâm Mạc không muốn thương tổn nàng, cho nên dùng lão tổ tông bài trừ tà thuật của nàng, đó là biện pháp nhanh nhất, này cũng là do ngũ di nương đã khống chế thây khô nhiều ngày liên tục, thân thể sớm đã hư nhược, nếu như là tình huống bình thường, hiệu quả cũng không có rõ ràng như vậy.

Lúc này, người trong Tôn gia đã không còn vấn đề gì, mọi người ngàn ân vạn tạ nhóm Lâm Mặc. Hôm sau, đầu tiên nhóm người Lâm Mạc đưa ngũ di nương đến sở cảnh sát xong xuôi rồi mới ngáp dài một cái trở về.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui