Phó Đốc quân thở dài, đứng dậy nói: "Vậy chúng tôi xin về trước."
"Không tiễn.”
.....
"Nguyệt Nhi, vừa rồi cháu định nói gì?" Tiễn người của nhà họ Phó đi rồi, ông cụ Lãnh mới nhìn chăm chăm vào Lãnh Táp hỏi.
Lãnh Táp bình thản ngẩng đầu nhìn ông cụ, khẽ đáp: "Ông nội, từ hôn, được không ạ?"
"Rầm!" Quải trượng trong tay ông cụ Lãnh bị gõ mạnh xuống đất, ông cả và ông hai Lãnh đều không nhịn được run lên, nhưng Lãnh Táp vẫn bình thản.
Ông cụ Lãnh nhìn cô: "Cháu có biết cháu đang nói gì không hả!"
Lãnh Táp gật đầu: "Cháu biết, hiện tại tuy rằng hai chữ "từ hôn" không dễ nghe cho lắm, nhưng việc này cũng đâu phải do nhà họ Lãnh chúng ta sai đâu.
Thời nay cũng không khắc nghiệt như xưa, ít nhất..."
Ít nhất sẽ không có người vì từ hôn mà bị ép phải chết, trừ khi chính bản thân mình nghĩ quẩn không muốn sống nữa.
Đại đa số gia tộc hiện nay đều không làm như vậy, hiện tại ép chết các cô gái gặp trắc trở trong hôn nhân không hề khiến người ta cảm thấy gia tộc đó có có nền nếp gia quy mà sẽ cho rằng người của gia tộc đó không có tình người, chỉ biết mua danh chuộc tiếng.
Ông cụ Lãnh cười lạnh: "Cháu tưởng không phải cháu sai là xong à? Không khắc nghiệt như ngày xưa ư...!Đó chỉ là với nhà bình thường thôi! Cháu đi hỏi mà xem, có gia đình giàu có nào bằng lòng cưới một cô gái bị từ hôn không? Còn các chị em cháu thì sao đây, chị cả chị hai cháu mới được gả đi mấy năm, cháu đã hỏi xem chúng nó sống ở nhà chồng có tốt không chưa? Còn mấy chị em và cháu gái của cháu nữa! Đừng tưởng cháu được đọc sách nhiều hơn mấy năm mà đã có thể làm gì thì làm."
"Vậy ông nội định sao ạ?"
Trong đại sảnh chìm vào im lặng một hồi mới lại nghe ông cụ Lãnh nói tiếp: "Vừa rồi Đốc quân cũng nói..."
"Cha!" Bà hai Lãnh không nhịn được đứng lên: "Chuyện này không được! Cậu cả Phó kia..." Xưa nay bà hai luôn sợ người cha chồng này, nhưng vì con gái, bà không thể không đứng ra.
Ông cụ Lãnh liếc mắt nhìn bà một cái: "Đàn bà phụ nữ, ai cho nhiều lời?"
Bà hai Lãnh xót xa trong lòng, chẳng lẽ bà còn không có tư cách nói một câu vì con gái sao? Rõ ràng bây giờ là thời đại mới, nhưng ở nhà họ Lãnh vẫn y như xưa, vẫn là ông cụ nói một thì không ai được nói hai.
Nếu không phải Nguyệt Nhi sớm được đính hôn với cậu tư của nhà họ Phó, chỉ sợ ông cụ Lãnh còn không cho nó ra ngoài đi học.
Chuyện đi học là do ngày trước Nguyệt Nhi dùng hết mọi tâm lực thuyết phục ông cụ mới có được, trường cũng là do ông cụ cảm thấy phù hợp cho con gái chứ không phải trường mà Nguyệt Nhi thích.
Lãnh Minh Nguyệt ngồi bên cạnh nhẹ nhàng cầm tay bà hai, vỗ về ý bảo bà không cần lo lắng, ông hai nhìn ông cụ Lãnh, vẻ mặt nghiêm túc: "Cha, chuyện này không phù hợp.
Nhà họ Phó làm việc xằng bậy, chẳng lẽ chúng ta phải chiều theo sao...!Làm gì có chuyện đính hôn với em rồi lại lấy anh trai chứ? Chuyện này truyền ra ngoài quá khó nghe."
"Chẳng lẽ từ hôn thì dễ nghe à? Ngoài hai nhà Phó, Lãnh, đã ai được nhìn thư đính hôn chứ?"
"..." Chuyện này thì cần gì tận mắt nhìn thấy mới được? Chuyện cậu tư của nhà họ Phó và cô ba nhà họ Lãnh đã sớm truyền khắp Ung thành rồi còn gì? Ý của ông cụ Lãnh là không thừa nhận chuyện hôn sự này sao? Bọn họ không thừa nhận thì người ở Ung Thành sẽ quên đi chắc?
Lãnh Táp rũ mắt, nói: "Cháu hiểu ý của ông nội rồi."
Sắc mặt ông cụ Lãnh hơi hòa hoãn: "Cháu hiểu là tốt, ông cũng vì muốn tốt cho cháu thôi.
Cứ làm như lời Phó Đốc quân đi, chờ qua hai năm nữa...!Cho dù cháu muốn thế nào cũng được, cho dù rời khỏi nhà họ Phó thì nửa đời sau của cháu cũng không cần lo lắng."
Lãnh Táp cười: "Ông à, vốn dĩ nhà họ Lãnh có thể thoát khỏi chuyện này một cách sạch sẽ, Phó Tứ kia làm chuyện không biết xấu hổ là chuyện của hắn, liên quan gì tới Lãnh gia chứ? Ông muốn xen vào chuyện này...!cho dù qua hai mươi năm thì người ở Ung thành vẫn sẽ nhớ như in chuyện cô ba Lãnh bị người của nhà họ Phó từ hôn, còn da mặt dày đòi gả cho cậu cả tàn phế nhà họ."