Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ


Dân quốc năm đầu, phía bắc hỗn loạn.
Trần Mộc Miên ở trong xe cẩn thận rửa mặt chải đầu, không thể để bản thân lôi thôi nhếch nhác trong ngày gặp mặt được.
Đây là lần đầu tiên cô từ Sơn Đông đến Thượng Hải, nên sợ họ bàn tán đánh giá.

Nhưng cho dù có cẩn thận cỡ nào, cũng ngăn không được sự sợ hãi trong lòng.
Theo thói quen, cô đưa tay sờ bùa hộ mệnh đeo trên cổ thì mới nhớ ra lúc chạy nạn trên đường, quá nhiều người nên không biết sợi dây đứt lúc nào, bùa cũng rơi mất tiêu.
Bà nội nói, bùa hộ mệnh này sẽ bảo vệ cô bình an đến năm 20 tuổi, nhưng qua 20 tuổi sẽ như thế nào thì bà nội lại không có nói.
Chiến tranh hỗn loạn, quê quán không ở được nữa, cô lúc này mới quyết định gọi cho cha ở Thượng Hải, muốn tới Thượng Hải.
Nhưng xuống xe, đợi rất lâu, mới nhìn thấy một người làm tới đón cô.
“Là đại tiểu thư đúng không? Tiên sinh kêu tôi tới đón cô.”
Trần Mộc Miên mặc chiếc sườn xám cũ, áo khoác ngoài màu lam đơn giản, khiến cô trông già dặn hơn hẳn độ tuổi 20, nếu không phải khuôn mặt trắng nõn non nớt cứu vớt, thì người khác chỉ nhìn thấy bộ dáng này thôi, còn tưởng cô là bà lão.
“Cha tôi đâu, sao không có tới?” Trần Mộc Miên không tin người này, trên xe cô có gặp qua bọn buôn người, đều lôi kéo làm quen như này.
Người nọ thẹn thùng cười: “Đại tiểu thư không cần lo lắng, đi đến Trần gia là có thể thấy Trần lão gia, lão gia có chuyện quan trọng cần xử lý, buổi tối mới trở về.”
Trần Mộc Miên vẫn không tin: “Anh nói cha tôi kêu tới đón, có cái gì chứng minh không?”
Người nọ từ trong lòng ngực móc ra một bức ảnh: “Tiểu thư nhìn xem, đây có phải là cô không?”
Trần Mộc Miên nhận lấy bức ảnh, rõ ràng đây là ảnh chụp lúc cô 13-14 tuổi.

Lúc đấy chỉ chụp có hai bức, cô giữ một bức, còn một bức viết thư kèm vào gửi cho cha.
Trần Mộc Miên lúc này mới thu hồi cảnh giác, cùng gã lên xe kéo.
Người nọ ở phía trước kéo xe, Trần Mộc Miên thấy gã chạy rất nhanh, có chút lo lắng ôm chặt tay nải: “Anh chậm một chút, lao nhanh quá, tôi có chút không thoải mái.”
Nhưng người nọ giống như không nghe thấy, cắm cổ chạy như điên về phía trước, đi đến chỗ càng thê hẻo lánh, Trần Mộc Miên lúc này mới cảm thấy không thích hợp.
“Anh dừng xe, tôi muốn xuống.”
Cô kinh hoảng kêu to, người nọ lại nhanh chóng đem xe kéo vào ngõ nhỏ.
Ở sâu trong ngõ nhỏ, xe rốt cuộc dừng lại, Trần Mộc Miên vội từ trên xe nhảy xuống, xoay người muốn chạy, thì thấy mấy người đàn ông lực lưỡng chặn cô lại.
“Ái chà, con nhóc này xinh thế.” Một người trêu đùa lên tiếng.
“Mấy...!Mấy người muốn làm cái gì?” Trần Mộc Miên hoảng sợ thật rồi, cô sao lại ngốc như vậy, nói vài ba câu đã dễ dàng tin tưởng lên xe người ta rồi.
“Lão nhị, người kia nói, mặt hàng có tổn hại, thì sẽ được giảm giá.” Lại một người nói.
Trần Mộc Miên kêu thất thanh: “Đang là ban ngày, mấy người không sợ cảnh sát sao?”
Gã đàn ông kéo xe vừa rôi cười hô hố: “Cô nhóc à, chỗ này là Bến Thượng Hải, tốt xấu lẫn lộn, đủ thành phần hỗn tạp, chỉ cần đưa tiền, chuyện gì cũng có thể làm.

Bán một người phụ nữ thôi mà, có tính là chuyện lớn gì chứ.”
Trần Mộc Miên đột nhiên hỏi: “Là Hàn di thái sai mấy người làm đúng không, bà ấy không sợ cha tôi biết, sẽ lột da bà ấy sao.”
Gã kéo xe sửng sốt, bị bại lộ chân tướng nhưng vài giây sau lại không sợ hãi, thẳng thắn nói: “Đại tiểu thư, nếu cô đã biết, vậy chỉ có thể đem cô bán xa một chút.

Nghe nói ở Nam Dương thiếu phụ nữ, cô cứ yên tâm, đừng nghĩ trở lại được.”
Trần Mộc Miên kinh hãi, ả họ Hàn kia vậy mà dám cả gan làm loạn, cô nên làm cái gì bây giờ?
Mấy gã thô kệch âm hiểm cười tiến tới, Trần Mộc Miên chờ mấy người đi tới gần, bỗng nhiên từ trong bao quần áo móc ra một cái cục cứng cứng, dùng sức phang vào đầu một gã, nhân cơ hộ họ lơ là cảnh giác, cô vội chạy sâu vào trong ngõ nhỏ đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui