Tiếng bước chân trên cầu thang vang lên, người hầu trong nhà không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, nhưng không ai muốn ngăn cản.
Quản gia thậm chí còn giả vờ như không nhìn thấy, một câu cũng không nói.
Dì Hàn thì đứng ở trên lầu, giả tạo hét lên: "Mộc Miên, con muốn đi đâu vậy? Bên ngoài loạn như vậy, con là con gái, đừng quá xúc động."
Trần Mộc Miên đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn dì Hàn.
Dì Hàn nghẹn lại một lúc, vặn chiếc khăn tay ra vẻ nói: "Mộc Miên, con đừng giận ba con, ông ấy cũng là vì tốt cho con mà thôi."
Trần Mộ Miên lại cười, ý vị thâm trường, khiến dì Hàn cảm giác như mình rơi vào hầm băng nhịn không được run rẩy.
Những lời tiếp theo còn chưa nói ra, thì Trần Mộc Miên đã đi xa rồi.
"Mẹ, mẹ vừa rồi ngăn cản cô ta làm gì? Lỡ như cô ta thật sự không chịu rời đi nữa thì sao?" Trần San Na bĩu môi bất mãn, trong mắt tràn đầy ủy khuất.
Lúc này dì Hàn mới phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng mỉm cười, vuốt vuốt mái tóc, có chút khinh thường nói: “Con hiểu cái gì? Con nha đầu này đã tức giận.
Con càng khuyên thì cô ta càng muốn rời đi.
Mẹ hét lên như thế này, là để mọi người biết, mẹ đã ngăn cản cô ta, nhưng cô ta bất hiếu đến mức lại có thể vì nổi giận với ba mình mà nhất quyết bỏ nhà đi.
Với tính tình của lão gia, không thích nhất là những người có tính nết như vậy.
"
Trần San Na lại hỏi: “Vậy cô ta có quay lại không?”
"Nghĩ cái gì vậy, cô ta chỉ là một con nha đầu không có gốc gác ở Thượng Hải, nói biến mất thì biến mất." Dì Hàn nghĩ đến đây, quay người vào phòng, gọi điện thoại cho ai đó.
Trần Mộc Miên cõng tay nải rời đi, trong lòng cũng có chút khó chịu, nhưng tính cho cùng không phải do dì Hàn, thì tạm thời cô cũng không thể ở lại nhà này.
Ác quỷ Đàm Thuần Chi này, không biết có lai lịch gì, ban ngày ban mặt đều có thể hiện thân.
Ưu tiên hàng đầu của cô là tìm ra một sư phụ lợi hại có thể trấn áp ác quỷ này mới được.
Bên ngoài nắng chói chang, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống mặt đường khiến lòng người dễ chịu hơn không ít.
Trần Mộc Miên suy nghĩ một chút rồi gọi xe kéo.
"Đại ca, anh có biết quanh đây có chỗ nào có đạo sĩ bà đồng nào lợi hại không?"
Người kéo xe hơi ngạc nhiên khi nghe câu hỏi của cô, nhưng anh ta cũng tốt bụng chỉ ra: "Tiểu nha đầu, cô xem ra đang hỏi người đó sao, đi qua ba con đường, có Vân Sơn quán, ở đó có vị tiên sinh bói toán rất giỏi."
"Có thể bắt quỷ không?" Trần Mộc Miên lại hỏi.
Người kéo xe nói: "Đương nhiên có thể, không dấu gì cô, tôi đã tận mắt chứng kiến tiên sinh đó bắt quỷ, rất lợi hại nha."
Trần Mộc Miên ồ một tiếng, sau đó lại nói: "Vậy phiền đại ca, tìm cho tôi một khách sạn gần đó đi."
Người kéo xe sửng sốt, hỏi nhiều như vậy nhưng lại không phải đi xem bói?
"Sao vậy, anh không biết ở đó có khách sạn nào thích hợp sao?"
"Tôi biết, tôi biết." Người kéo xe cười cười, cuối cùng đem xe quay đầu, kéo người đi vào con đường bên kia.
Trần Mộc Miên đến Thượng Hải, trên người cũng mang theo tiền.
Bà nội thương cô, để lại cho cô rất nhiều tiền, chỉ vì sợ sau này cô đến Thượng Hải sẽ chịu dì Hàn khi dễ.
Nghĩ đến bà nội, Trần Mộc Miên trong lòng cảm thấy chua xót.
Nếu kông phải bà nội mất rồi thì sao cô lại phải tới đây chịu khổ.
Cô nhận phòng khách sạn, người phục vụ đưa cô lên phòng xong liền rời đi, cảnh tượng có chút vội vã.
Trần Mộc Miên để hành lý xuống, thay một bộ quần áo, chuẩn bị đi tìm thầy bói kia.
Nhưng vừa mới mở cửa, liền nghe thấy cách vách có tiếng trẻ con khóc.
Cô quay đầu nhìn lại, tiếng khóc loáng thoáng mơ hồ, có chút thấm người.
Lại nghe thấy nữ tử hùng hùng hổ hổ quát mắng, tựa hồ chỉ trích đứa trẻ không hiểu chuyện.
Trần Mộc Miên không có tâm tư quản chuyện của người khác, chính mình vội vàng rời đi.