Trần Mộc Miên đã tìm được Bạch Vân quán, nhưng chỉ cần nhìn vào thầy bói đã khiến cô nhớ đến kẻ lừa đảo ở quê nhà, chuyện này phải nói tới khi còn ở với bà nội.
Năm đó cô mười sáu tuổi, theo quy định thì lẽ ra cô phải đính hôn từ lâu rồi.
Cô sinh ra cũng có vài phần nhan sắc, tuy không phải là tuyệt đỉnh mỹ nhân, cũng là một cô con gái cưng yểu điệu thục nữ.
Bà mối đến mấy lần nhưng bà nội đều không thấy hài lòng.
Bỗng có một ngày, có thầy bói đến gõ cửa, nói rằng nhà họ có một cô con gái đang tuổi lấy chồng, nhưng bát tự không được tốt lắm, sợ là sẽ không có mối nhân duyên tốt.
Bà nội vừa nghe xong liền mời người đó vào.
Trần Mộc Miên biết được tin, trong lòng rất tò mò nên trốn ở sau màn nghe lén.
Bên kia tấm rèm, Trần Mộc Miên thông qua khe hở trên bình phong nhìn thấy một khuôn mặt gầy gò.
Người đàn ông để 2 chòm râu, đeo 1 cái kính râm, trông có vẻ thần bí.
Bà nội tin điều này, vội vàng hỏi tiên sinh: “Vậy ngài xem nhân duyên của cháu gái tôi phải làm như nào mới tốt?”
Trần Mộc Miên chỉ nhìn thấy người đàn ông bấm đốt ngón tay, lẩm bẩm mấy câu người khác nghe không hiểu, đột nhiên mở mắt nói: “Tiểu thư trong nhà nếu muốn có một cuộc hôn nhân tốt, thì tốt nhất nên gả cho người có mệnh cứng, áp được tà ma ngoại đạo."
Bà nội lại hỏi: “Người này có đặc điểm gì?”
Người đàn ông đó trầm giọng nói: “Lão phu nhân, tôi thấy nhà bà là gia đình lương thiện nên mới liều mạng không màng nguy hiểm, tiết lộ thiên cơ.
Vốn dĩ, cháu gái của bà không thể sống sót qua tuổi hai mươi, nếu bị cưỡng ép gả , như vậy sẽ hủy đi nhân duyên của người ta.
Nếu như nhân duyên của người ta thì nhất định phải trả một cái giá nào đó."
Bà nội hiểu ý, vội vàng đưa cho người đàn ông đó mười đồng đại dương.
Không ngờ người đàn ông đó lại không hề nhướng mày một chút mà chỉ nói: “Lão hủ đã nói rồi, không phải vì tiền tài mà tới, mà là vì nhà bà thường làm việc thiện, có ánh sáng nhân ái.”
Bà nội càng thêm tin phục, vội vàng hỏi: “Vẫn xin tiên sinh chỉ cho cách đi đúng con đường.”
Người đàn ông lúc này chỉ về phía bắc: “Ngày mai bà hãy dẫn cháu gái của bà đi về phía bắc, nếu gặp một người đàn ông mặc áo khoác ngoài màu xanh, người đàn ông đó còn đội một chiếc mũ quả dưa khảm đá cẩm thạch trắng, thì người đó là người bà đang tìm.
Hãy nhớ rằng, nếu gặp nhau, nhất định phải sắp xếp hôn sự kịp thời, nếu như để muộn rồi, mối hôn sự này sẽ không thành.”
Người đàn ông đó nói xong, tiền cũng không cầm đã đi mất.
Bà nội lo lắng nên ngày hôm sau đã đưa Trần Mộc Miên đi chơi.
Trần Mộc Miên luôn cảm thấy không đáng tin cậy, trong lòng không tin cái này.
Nhưng bà nội vô cùng tin tưởng nên dẫn cô đi tìm người.
Đừng nói, thật đúng là tìm được, nhân sinh còn tính cũng khá tốt, chính là nhìn đơn bạc chút.
Bà nội vội vàng nhờ người đến tìm hiểu, người đàn ông đó thì ra là một tú tài.
Không dễ dàng gì mới thi được công danh tú tài, nhưng không ngờ trong vòng hai năm, triều Đại Thanh đã sụp đổ.
Lần này, thân phận của hắn ta có chút xấu hổ.
Người đàn ông này ở Nha Môn tìm được việc làm, cũng gọi là có thể tự nuôi sống bản thân, chỉ là gia đình hắn ta có chút bần hàn.
Bà nội cẩn thận suy nghĩ, người trông không tồi, nếu nhà thiếu tiền thì thiếu đi, bà có thể cho cháu gái thêm của hồi môn.
Nhưng may mắn thay, ngay khi bà nội chuẩn bị làm mai, Trần Mộc Miên trong quán trà đã gặp một người.
Người đàn ông này cùng người bên cạnh trò chuyện, anh ta nói rằng Chương tú tài sắp trở nên phát đạt, rất nhanh có thể trả lại toàn bộ số tiền cho anh ta.
Trần Mộc Miên chú ý tới, dỏng tai nghe lén, nghe vậy, suýt nữa bùng nổ cơn thịnh nộ.