Trần Mộc Miên cảm thấy có người đang sờ mó cô, từ cổ của cô, trượt xuống ngực.
Những ngón tay dài mảnh mai nắm chặt bầu ngực của cô, nắm và kéo nhẹ hai cái, sau đó nắm chặt.
Cô giật mình tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên giường của khách sạn, được Đàm Thuần Chi ôm trong tay, tùy ý chơi đùa với cô.
Trần Mộc Miên hoảng sợ: "Ngài sao lại cởi quần áo tôi?"
Đuôi mắt Đàm Thuần Chi nhếch lên một chút, cười như không cười ôm chặt cô không buông: "Em trước sau cũng là của tôi, lấy ít phúc lợi trước thì làm sao."
Trần Mộc Miên tức giận nhìn Đàm Thuần Chi: "Ngài sao lại như thế, tôi...!ngài vẫn chưa hoàn thành những gì ngài đã hứa với tôi."
Cô kéo tay hắn ra, lôi chăn qua để tự mình bọc kín mít, rồi tránh ra gần bên cạnh giường, cảnh giác nhìn Đàm Thuần Chi.
Đàm Thuần Chi nằm nghiêng, một tay tựa đầu, áo sơ mi trước ngực mở rộng một chút, để lộ ra xương quai xanh tinh tế, những sợi tóc đen buông xuống giường, toát lên vẻ đẹp ma mị.
"Đã hoàn thành một nửa rồi, em vội gì thế.
Nhưng thật không ngờ, tôi chẳng qua xa em có 2 ngày, em đã gây ra nhiều rắc rối như vậy.
Tiểu nha đầu, ngươi nói xem, nếu bản công tử đến muộn một chút, cái mạng nhỏ này của em có còn nữa không?"
Trần Mộc Miên rất muốn mặc quần áo, nhưng nhìn thấy con quỷ này không có ý định quay lại, cô chỉ có thể tự mình bọc kín mít.
Nhớ lại những gì xảy ra trong kho, cô mới thấy sợ nói: "là… là ngài đã cứu tôi sao?"
"Nếu không thì sao? Ngoài tôi ra còn có ai khác lại hết lần này tới lần khác cứu nhóc mơ hồ nhà em sao?"
Cô buồn buồn, nhỏ giọng nói một tiếng "Cảm ơn".
Đàm Thuần Chi nghe thấy, nhưng vẫn làm ra vẻ hồ đồ: "Em nói cái gì?"
"Tôi...!tôi nói cảm ơn ngài." Cô nói xong, mím môi không dám nhìn hắn.
Bộ dáng này, trong mắt của Đàm Thuần Chi, lại là một dạng đáng yêu khác thường.
"Vẫn là ngốc nghếch như vậy."
Trần Mộc Miên ngây người: "Ngài nói cái gì?"
Hắn cười, ánh mắt quyến rũ: "Tôi nói, em đã chuẩn bị cảm ơn tôi như nào?"
Liền biết không có ý tốt!
Trần Mộc Miên nhẹ nhàng than thở, có chút không muốn:"Người ta không phải đều nói làm việc tốt không cần báo đáp sao? Sao ngài không thể học hỏi điều đó?"
Đàm Thuần Chi ngồi dậy, quạt trong tay xoay tròn.
"Người ta là người, tôi là quỷ, em đã thấy một con quỷ nào làm việc tốt mà không muốn báo đáp chưa?"
Quả thật chưa từng thấy qua!
Không đúng, cô cũng không gặp qua bao nhiêu ma, quỷ nha.
"Vậy...!vậy tôi đốt tiền giấy cho ngài được không?"
Trong một cái nháy mắt, Đàm Thuần Chi đã đè lên cô, qua lớp chăn dày, hai người 4 mắt nhìn nhau, gần đến mức không thể gần hơn được nữa.
Hắn nắm chặt cái cằm của Trần Mộc Miên, có một chút dụ dỗ trong ánh mắt: "Tôi cần cái thứ đó làm gì, thay vào đó, đưa cho bản công tử một chút thực tế chút."
"Cái gì?"
Còn chưa kịp hỏi, Đàm Thuần Chi đã hôn cô.
Lần này, nụ hôn của hắn không còn lạnh lẽo như trước, mà đầy bá đạo bao lấy đôi môi của cô.
Dục vọng chiếm hữu cô.
Trong đầu của Trần Mộc Miên trống rỗng, trong không khí không có tiếng động nào, chỉ còn lại là cảm giác lạ lẫm của sự xâm chiếm ở môi cô, còn có linh hồn.
Cô cảm thấy mình như đang trôi nổi, bị ai đó quấn quýt, không nhẹ không nặng, thậm chí còn có một loại khao khát khó diễn đạt được.
Giống như một con cá cạn nước, cuối cùng đã rơi vào biển lớn.
Một tiếng "Rầm" vang lên, Đàm Thuần Chi buông lỏng sự quấn quýt, Trần Mộc Miên hồi hồn.
Cô cảm thấy một chút mơ màng, lẩm bẩm gọi 1 câu "công tử", rồi lại mất ý thức.
Đàm Thuần Chi ôm chặt cô, ánh mắt của hắn đầy sự kích động, hắn cố gắng làm dịu đi khao khát, chỉ ôm chặt cô không làm gì khác.