Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ


“Đây là kết quả cảnh sát đưa ra, nhưng chị tôi vẫn không tin." Tưởng Thông cũng hiểu, người làm mẹ nào cũng không muốn chấp nhận kết quả này.

Nhưng nếu cảnh sát đã cho kết quả giám định, cho dù không chấp nhận thì còn có thể thế nào?
Nhưng Trần Mộc Miên đã đến, rồi đưa ra một đáp án khác, điều này có nghĩa là cái chết của cháu trai không phải ngoài ý muốn, mà là có người gây ra.
"Cô thật sự có giấc mơ này ư?"
Tưởng Thông ngờ vực sự hiểu biết của Trần Mộc Miên, nếu không phải tận mắt cô nhìn thấy quỷ, cô cũng không tin nổi mấy lời này.

Mượn lý do nằm mơ nói cho bọn họ nghe, là không muốn để bọn họ xem cô như kẻ điên đuổi ra ngoài.
Trần Mộc Miên hít sâu, tiếp tục nói: "Tôi đến từ vùng khác, trước nay cũng không quen biết anh, nếu không phải cháu trai của anh báo mộng, sao tôi biết được tên cậu ấy, làm sao tôi biết khách sạn Hương Châu trước đây từng xảy ra hỏa hoạn, còn có người chết?"
Nói đến đây, cô sợ đối phương không tin, nói thêm: "Cháu trai của anh chết lúc sáu tuổi, mặc một bộ âu phục ca rô nhỏ, trên xương quai xanh của cậu ấy, còn có một nốt ruồi, đúng không?"

Tưởng Thông chấn động, nửa ngày nói không nên lời, ánh mắt nhìn thẳng vào Trần Mộc Miên, trong phòng yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Nếu không phải bên ngoài còn có tiếng chim hót, sợ rằng người bên ngoài sẽ nghĩ thời gian dừng lại.
“Vậy nó có nói cho cô biết, hung thủ là ai không?”
Trần Mộc Miên lắc đầu: "Cậu ấy nói không thấy rõ dáng vẻ của đối phương, chỉ nhận ra là một người phụ nữ.

Hơn nữa......”
“Hơn nữa cái gì?”
“Hơn nữa cậu ấy nói, cậu ấy chết oan, linh hồn không được yên nghỉ.

Nếu không bắt được hung thủ, cậu ấy sẽ không có cách nào đi đầu thai, linh hồn sẽ bị trói buộc ở khách sạn Hương Châu, trong căn phòng đã chết kia.

Cậu ấy cầu xin tôi giúp cậu ấy, tôi cũng không biết giúp thế nào, chỉ có thể tới tìm mấy người, truyền lại tin tức.”
Trần Mộc Miên nói xong, cảm thấy bản thân thoải mái hơn rất nhiều, nói cho người nhà của đứa trẻ, ít nhất đã hoàn thành một nửa nhiệm vụ, thế nhưng không hiểu sao vẫn cảm thấy trong lòng dễ chịu.
Tưởng Thông không biết nghĩ đến điều gì, đứng dậy nói: "Cô cứ ở đây chờ chúng ta điều tra chuyện này rõ ràng.”
Trần Mộc Miên lại hỏi: "Chị họ anh thật sự ổn chứ?”
Dáng vẻ lo lắng của cô rất chân thật, ánh mắt Tưởng Thông không nhịn được xuất hiện mấy phần dịu dàng.

“Chị ấy không sao, nếu chuyện này đúng như lời cô nói, tôi nghĩ bệnh của chị ấy sẽ tốt hơn rất nhiều.”
Trần Mộc Miên nhìn anh ta rời đi, cảm thấy hình như người này cũng không đáng ghét đến vậy.

..............
Trần Tuần nhận được cuộc điện thoại từ cục cảnh sát, chỉ có thể tự mình tới cửa thăm hỏi, đưa người ra ngoài.

Cục trưởng tự mình dẫn hắn ta ra ngoài, đưa người lên xe.
Trần Tuần ngồi ở trên xe, sắc mặt rất khó coi.

Quản gia chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn lấp liếm: "Ông chủ, đại tiểu thư vẫn chưa hết giận.”
Trần Tuần bảo tài xế lái xe đến chỗ hoang vắng rồi dừng lại, tài xế tự giác đi xuống chờ đợi, quản gia nhìn qua ông chủ, lo sợ bất an, hôm nay ông chủ khác thường, cảm giác chèn ép người ta dọa người hơn rất nhiều.
“A Trung, cậu theo bên cạnh tôi bao nhiêu năm rồi?”
Quản gia sửng sốt, chần chừ nói: “Hai mươi năm, ông chủ, từ khi ngài tới Thượng Hải, tôi vẫn luôn ở bên cạnh ngài.”
"Mấy năm nay, tôi đối xử với cậu không tệ chứ?" Trần Tuần hỏi đơn giản một câu, đã làm trán quản gia đổ mồ hôi lạnh.
“Ông chủ, đối với tôi ngài ơn nặng như núi.”
"Nếu tôi đối với cậu đã tốt như vậy, vì sao cậu vẫn lừa gạt tôi? Hửm?" Một chữ cuối cùng phát ra từ trong mũi, mặt Trần Tuần ở trong bóng tối có vẻ rất nghiêm túc trang trọng, khiến cho người ta sợ hãi.

“Ông chủ, tôi…tôi….” Quản gia đấu tranh một lúc, không biết Trần Tuần đã biết chuyện gì, rất nhanh ông ta đảo tròng mắt, bắt đầu nhận sai: "Ông chủ, tôi cũng là bị bà chủ ép buộc.

Bà chủ không thích đại tiểu thư, nhị tiểu thư cũng không thích cô ấy.

Hai người ấy không muốn đại tiểu thư quay về, nên lúc này mới sai tôi dùng thủ đoạn đe dọa đuổi đại tiểu thư đi.

Ông chủ, tôi biết sai rồi, ngài tha cho tôi lần này đi.”
Suy cho cùng, hắn ta là tôi tớ của ông chủ, không phải của bà chủ.

Có thể vì bà chủ mạo phạm đại tiểu thư, nhưng không thể đắc tội ông chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận