Ông ta nhìn thoáng qua quản gia, không nhanh không chậm nói: "A Trung, nể tình hai mươi năm qua, tôi tha thứ cho cậu lần này.
Nhưng cậu phải nhớ kỹ, là ai đang làm chủ nhà họ Trần, hiểu không?"
"Tôi hiểu rồi, ông chủ, sau này chuyện gì tôi cũng sẽ không gạt ngài." Quản gia rất sợ hãi, ông chủ Trần có năng lực làm ăn lớn ở Thượng Hải, trên tay cũng không quá sạch sẽ.
Ngày sau bản thân vẫn nên giữ lại chút tâm tư, không thể chuyện gì cũng nghe theo dì Hàn.
Lúc này Trần Tuần mới ừ một tiếng, để cho hắn ta nói ra hành động mấy ngày nay của dì Hàn.
Chuyện gì Quản gia cũng không dám giấu diếm, tự nhiên đã nói ra toàn bộ.
Trần Tuần nghe xong, im lặng rất lâu.
Mồ hôi trên đầu quản gia không ngừng đổ, không kìm được giơ tay lau lau vài lần.
“Cậu đi làm hai chuyện.”
“Ngài nói ạ!”
“Thứ nhất, sai người đi theo bà chủ, tìm hiểu rõ ràng những quan hệ lộn xộn của bà ta ở bên ngoài cho tôi, xem xem cuối cùng làm sao mà bà ta quen biết mấy loại đầu đường xó chợ này.
Thứ hai, tìm đại tiểu thư trở về, nếu nó chưa về được, cậu cũng đừng ngồi vào vị trí quản gia nữa.”
Quản gia thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua như thế cũng dễ làm, vội vàng đáp dạ.
“Chuyện hôm nay, đừng để cho người thứ ba biết, cậu hiểu không? "Trần Tuần lại bỏ thêm một câu.
“Hiểu rồi, ông chủ ngài yên tâm, chuyện hôm nay, tôi sẽ để nó thối rữa ở trong bụng mình.”
Trần Tuần ừ một tiếng, bảo tài xế lái xe trở về.
Chỉ là vào cửa không lâu, trước mắt Trần Tuần đã choáng váng, quay về giấc ngủ.
Mới nằm xuống, một bóng dáng từ trong thân thể ông ta đi ra, rõ ràng chính là Đàm Thuần Chi.
"Công tử, việc nhỏ như vậy sao lại tự mình đi làm, cho mệt mỏi?" Bóng dáng màu trắng chân chó lại gần, nhổ một ngụm nước miếng khinh thường với Trần Tuần.
Đàm Thuần Chi điểm hai cái ở giữa mi tâm Trần Tuần, thản nhiên nói: "Người này còn hữu dụng, nếu ngươi ra tay, ông ta còn có thể giữ mạng sao? Không thành phế vật à.”
Cái bóng không đồng ý: "Tiểu nhân vẫn có đắn đo chừng mực mà.”
Đàm Thuần Chi không có hứng tiếp tục dây dưa với hắn ta, chỉ nói: "Màn kịch buổi tối sắp xếp thế nào rồi?”
“Ngài yên tâm, hai mẹ con này tiểu nhân nhất định sẽ chăm sóc kỹ, khiến cho bọn họ không ai được yên." Nói đến đây, cái bóng trắng lại không nhịn được chèn thêm một câu: “Chỉ là dì Hàn mang thai, trong bụng có một đứa nhỏ, sợ là không dễ tạo sát nghiệt.”
“Ngươi nói cái gì, bà ta mang thai?" Đàm Thuần Chi rất ngạc nhiên, bấm ngón tay tính toán, tính sao cũng không đúng.
“Đúng vậy, vô cùng chính xác, tiểu nhân đã thấy thai linh tập trung gần đó, nhìn bộ dáng, còn là một bé trai.”
“Không có khả năng, mệnh trung của Trần Tuần chỉ có hai đứa con gái, sao có thể có con trai.”
Cái bóng nghe thấy, lại vui vẻ:" Tôi đã nói, ông chủ này sao có bản lĩnh đó, tôi thấy đây là đã bị người ta cắm sừng.”
Đàm Thuần Chi cũng không đồng ý, tự mình đến gặp dì Hàn.
Dì Hàn đang ngồi trên sô pha phòng khách xem tạp chí, suy nghĩ xem gần nhất lúc nào ra quần áo thời thượng mới, hoặc trang sức.
Bỗng nhiên cảm thấy một luồng gió lạnh từ phía sau đánh úp lại, nhịn không được rùng mình một cái, quay đầu nhìn lại.
Thấy cửa sổ không đóng, nên đứng dậy đóng cửa sổ lại.
Cách đó không xa, Đàm Thuần Chi nhìn chằm chằm vào bụng dì Hàn, ánh mắt lạnh như băng.
“Công tử, thế nào rồi?”
“Đây là con của Trần Tuần, chỉ là......”
“Chỉ là chuyện gì?”
Đàm Thuần Chi nghiêm mặt lạnh lùng nói: "Đứa nhỏ này là một biến số, chúng ta không dễ động tới.”