“Biến số gì?" Cái bóng nhìn chằm chằm vào bụng dì Hàn, sao cũng không thể nhìn ra được chỗ đặc biệt.
Đàm Thuần Chi hồi phục sự bình tĩnh, chỉ nói: "Đứa bé này phải bình an ra đời, nếu không Miên Nhi sẽ bị liên lụy.”
Nghĩ đến đây, hình như hắn chợt nghĩ đến điều gì, một trận gió thổi qua đã biến mất không thấy.
Cái bóng trắng vẫn ở nguyên tại chỗ, mãi không cam lòng.
Cho tới bây giờ kế hoạch của công tử không hề sai sót, sao trước mắt lại xuất hiện sơ suất?
Trần Mộc Miên cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, không nhịn được mở mắt ra, nhìn thấy Đàm Thuần Chi nằm nghiêng ở bên cạnh, gác tay chống đầu, đang dán mắt lên cô, cô bị dọa thét chói tai, thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống giường.
Động tác của Đàm Thuần Chi mau lẹ, nhẹ nhàng nắm lấy kéo người vào trong lòng.
Ôm được thân thể mềm mại, Đàm Thuần Chi mê đắm hít một hơi thật sâu.
“Tiểu nha đầu, em thật thơm ngon.”.
Trần Mộc Miên chống lại, lấy tay đẩy đẩy hắn, hắn lại đặt người ở dưới thân, ánh mắt sáng rực nhìn Trần Mộc Miên.
Điều này khiến cho Trần Mộc Miên tin rằng, tên lệ quỷ này sợ là muốn ăn cô.
“Tôi......!Tôi còn nhỏ, ngài......”
Đàm Thuần Chi cũng không cho cô cơ hội nói nhảm, tay nâng cằm cô lên hôn.
Hắn đã quen hôn kiểu ngang ngược, hận không thể cắn nuốt sạch sẽ người nhỏ bé trước mặt mới được.
Trần Mộc Miên không thể nào chống cự, chỉ có thể mặc cho hắn công thành đoạt đất, thấm thoát đã cởi bỏ quần áo của cô, một đường tiến xuống dưới, từ trên cổ tới ngực đều để lại một chuỗi nụ hôn ướt lạnh.
Cho đến khi Đàm Thuần Chi kéo quần lót ra, sờ vào hạt nhỏ bí ẩn, Trần Mộc Miên mới tỉnh táo lại.
“Không được, ngài đừng làm như thế?" Hơi thở của cô chênh vênh, hai mắt mê ly xen lẫn sự kháng cự.
Đàm Thuần Chi lại tức giận, ngón tay thăm dò tiến vào một phần, vuốt ve cửa động mềm mại.
“Bản công tử muốn làm gì thì làm, sớm muộn gì em cũng là người của ta.”
Trần Mộc Miên bối rối sợ sệt, nhấc chân ngọ nguậy, Đàm Thuần Chi cũng không cho cô cơ hội, không biết đã dùng tà thuật gì, vậy mà cô lại phối hợp ngừng giãy dụa, để mặc cho hắn cởi sạch quần áo.
Thậm chí còn chủ động tách hai chân ra, để lộ tiểu huyệt nõn nà thu hút người ta.
Trong phòng không bật đèn, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, nhắc nhở Trần Mộc Miên, mình hiện tại dâm đãng cỡ nào.
Nhưng cô không thể khống chế thân thể mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàm Thuần Chi cúi người xuống, há miệng ngậm lấy môi âm hộ của cô.
“A~”
Trần Mộc Miên không cách nào kiềm chế tiếng rên rỉ, sau khi phản ứng lại, cô cắn chặt môi dưới, cảm thấy rất xấu hổ.
Đàm Thuần Chi cũng không quan tâm, hắn giống như đứa trẻ được nhận kẹo, vội vã mở gói, muốn ăn sạch sẽ viên kẹo trước mặt.
Đầu lưỡi linh hoạt tàn sát bừa bãi trên tiểu huyệt, Trần Mộc Miên cảm giác mình ẩm ướt, nhưng không biết là nước bọt của hắn, hay thứ khác.
Cô rối loạn cầu xin tha thứ: "Đàm tiên sinh, xin ngài, ngài đã đồng ý với tôi, phải đi cầu hôn trước.”
Đàm Thuần Chi mắt điếc tai ngơ, trong mắt chỉ có vẻ mất hồn mê người giữa hai chân người phụ nữ.
Hắn tham lam liếm láp, ngay cả đầu lưỡi cũng luồn lách vào bên trong, va chạm vào khe hang bí ẩn chưa từng có ai đi vào.
“Đàm......!A......!Đàm tiên sinh." Trần Mộc Miên nhịn không được rơi nước mắt, thân thể run rẩy, tại sao lại thế này.
“Gọi ta là Thuần Chi." Đàm Thuần Chi bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Trần Mộc Miên.
Trần Mộc Miên nhìn hắn, ánh mắt của người này khác biệt ngày thường, thiếu sự trêu chọc, thiếu đi sự ăn chơi trăng hoa, chỉ có sự cố chấp và ngang ngược khiến cho người ta hoảng hốt.
Trần Mộc Miên không nhịn được nghe theo mệnh lệnh của hắn, nhẹ giọng gọi một câu: "Thuần Chi?”
Tiếng kêu gọi này giống như đã mở ra công tắc nào đó, Đàm Thuần Chi cười nhẹ một tiếng, sau đó lại càng điên cuồng hơn hôn cô.
“Miên Nhi, Miên Nhi của ta, em mãi mãi là của ta." Bộ dáng cố chấp còn điên cuồng của hắn, khiến Trần Mộc Miên không dám lên tiếng chống lại.