Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ


Người đàn ông cởi áo ngoài, lộ ra thân hình cường tráng.

Trần Mộc Miên không phải chưa từng nhìn thấy nửa người của đàn ông, trước đây ở trên đường, cũng vào mùa hè, đã từng thấy mấy người buôn bán nhỏ làm khuân vác lõa phần thân trên.

Nhưng cô chỉ lén lút liếc qua mấy lần, cảm thấy như thế không lịch sự.

Thứ hai, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy thân thể của đàn ông đẹp.

Nhưng thân thể của Đàm Thuần Chi lại khiến cho cô phải thán phục, tim không ghìm được đập nhanh hơn, bị hormone mạnh mẽ trên người hắn ép đến mức hô hấp dồn dập, vô cùng ngượng ngùng.

Đàm Thuần Chi cười khẽ: "Sao nào, thích không?”

“Không hề nhé." Trần Mộc Miên lấp liếm, làm sao dám thừa nhận bản thân đã sinh ra hứng thú khó hiểu với thân thể của một tên đăng đồ tử.

Quá đáng xấu hổ, rất không có lễ nghĩa.

Đàm Thuần Chi cúi người xuống, thân hình người đàn ông cao lớn, bao lấy dáng người nhỏ nhắn xinh xắn của người phụ nữ.

Dưới ánh trăng, Đàm Thuần Chi vén từng sợi tóc của cô lên, nhẹ nhàng hôn lên.

“Miên Nhi, cho ta được không?”


Trần Mộc Miên ngẩn ngơ: "Cho ngài cái gì?”

Đàm Thuần Chi cười cười: "Thân thể em trao cho ta, để ta mở thông tiểu huyệt của em, trở thành người đàn ông của em.”

“Không được!” Lỗ tai Trần Mộc Miên đỏ như chảy máu, nếu không phải sắc trời tối tăm, trong phòng chỉ có ánh trăng sáng, tự cô tám phần xấu hổ.

“Vì sao lại từ chối, không phải em cũng thích ta sao?”

Trần Mộc Miên vừa thẹn vừa giận: "Nói bậy, tôi tôi thích anh chỗ nào.

Rõ ràng là anh ép buộc tôi, tôi tôi tôi còn phải lập gia đình.”

Lập tức Đàm Thuần Chi lạnh mặt, nắm lấy cằm của cô: "Tiểu nha đầu, ngoài ta ra, em còn muốn gả cho ai?”

Dường như hắn đang ở bờ vực bùng nổ, chỉ cần mình nói sai, trong nháy mắt sẽ lấy mạng cô.

Trần Mộc Miên vừa hoảng vừa sợ, giải thích: "Không không có ai cả, tôi tôi chỉ là không thể tiếp nhận việc quan hệ trước khi kết hôn, như vậy là không đúng.”

“Chỉ như vậy thôi sao?” Đàm Thuần Chi híp mắt nguy hiểm, ngón tay cái vuốt ve chơi đùa cánh môi của cô.

"Thật sự, ta không có lừa ngài, ngài, không phải ngài đã đồng ý sẽ đi cầu hôn hay sao?"


Đàm Thuần Chi vẫn không tin, tiếp tục dây dưa: "Chẳng lẽ không phải muốn gả cho tên Tưởng Thông kia sao?”

Trần Mộc Miên sửng sốt, toàn thân Đàm Thuần Chi đã trần trụi, cô cảm thấy có thứ gì đó cứng rắn, đè ở giữa hai chân, giống như muốn chui vào thân thể cô.

"Không phải, tôi không hề muốn gả cho hắn ta, thật sự, tôi chán ghét hắn ta.

Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ, mới tạm thời ở lại trong nhà hắn ta." Trần Mộc Miên không hiểu đó là cái gì, chỉ là cảm thấy rất nguy hiểm.

Đàm Thuần Chi ác ý dùng gậy thịt, ma sát lỗ nhỏ của Trần Mộc Miên, thậm chí tách mở môi âm hộ của cô ra, cọ xát âm vật của cô một lúc.

“Tiểu nha đầu, em ướt rồi.”

Trần Mộc Miên cũng cảm thấy bản thân không kiềm chế được, vừa thẹn vừa giận: "Ngài ngài đừng như vậy, tôi tôi sợ.”

Cuối cùng hắn đang dùng thứ gì tra tấn mình, nơi đó của người đàn ông cũng khác nhau quá lớn so với người phụ nữ.

Đàm Thuần Chi giống như đã nhìn thấu lòng cô, hôn lên môi, nhìn cô nói: "Thứ này gọi là gậy thịt, mệnh căn của đàn ông.

Đàn ông dùng nó, đâm vào lỗ nhỏ của phụ nữ, phá thân thể phụ nữ, khiến cho phái nữ vui vẻ không khép chân lại được.”

Trần Mộc Miên bị cách nói bỉ ổi này khiến cả người khô nóng xấu hổ.

Cô quay đầu đi, không dám nhìn Đàm Thuần Chi.

Đàm Thuần Chi lại nghiêng đầu cô, để cô hơi ngẩng dậy, ép cô nhìn rõ.

“Nhìn thấy chưa, gậy thịt của công tử vừa thô vừa dài, chắc chắn sẽ làm em vui sướng.“


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận