Trần Mộc Miên chỉ cảm thấy thứ kia là một con rắn, đầu rắn khổng lồ gắt gao nhìn chằm chằm cô, muốn chui vào trong cơ thể cô.
Ham muốn khó hiểu vừa rồi bị trêu đùa nổi lên, trong nháy mắt đã bị sợ hãi thay thế.
“Không......!Không được, ngài đã nói không bắt nạt tôi, sao ngài lại làm vậy." Thân thể của cô mềm nhũn, giọng nói nhẹ đi, muốn dùng mánh khóe ấy khiến cho người đàn ông mềm lòng, nhưng lại không biết Đàm Thuần Chi bởi vì thái độ mềm mại của cô, cứng rắn càng lợi hại hơn.
“Tiểu nha đầu, hút người như vậy, thật sự muốn mạng của ta.” Hắn lại đè xuống, càng hôn môi càng dùng sức, càng ngang ngược.
Trần Mộc Miên cảm thấy đầu lưỡi tê rần, hắn mới vừa buông tha.
Gần như hắn không thể chờ đợi được, đầu rắn kia đã đặt ở miệng huyệt, muốn chen vào.
Trần Mộc Miên hoảng sợ, khóc lóc cầu xin tha thứ: "Không, không, ngài đã nói, sau khi kết hôn mới chạm vào tôi.”
Bộ dạng cô khóc sướt mướt, lặp lại như ngày xưa.
Đàm Thuần Chi nhìn thấy cô quá đau lòng, cuối cùng động tác cũng chậm lại.
“Thật là một yêu tinh, tra tấn ta hết mức.”
Hắn dừng động tác lại, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, thậm chí còn dịu dàng hôn hôn lên trán của Trần Mộc Miên, tình cảm dịu dàng trong mắt giống như muốn ngọt chết người ta, Trần Mộc Miên ngơ ngác nhìn hắn, hơi khó có thể tin.
“Ngài...!ngài thật sự buông tha tôi?" Cô thút thít, vẫn không yên tâm.
Đàm Thuần Chi lại cười cười, xoa nắn bầu ngực cô, bắt đầu ngắm nghía.
“Không phá thân thể của em cũng được, nhưng công tử ta cứng đến thế này, sao lại xem như mềm luôn được?”
Cô biết mà!
Vẻ mặt Trần Mộc Miên cầu xin, vô cùng uất ức: "Vậy......!Ngài muốn thế nào?”
Chỉ cần không phá thân, lùi một bước cũng có thể.
Đàm Thuần Chi nhìn ngắm bầu sữa của cô, trong mắt tràn đầy sự háo sắc, nụ cười xấu xa treo bên môi, khiến Trần Mộc Miên run rẩy.
Nửa đêm, trên giường rung động phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, ánh trăng chiếu lên trên giường, soi vào vòng eo cường tráng gợi cảm của người đàn ông, còn có bộ ngực tròn trịa to lớn của người phụ nữ.
Trần Mộc Miên muốn quay đầu đi, nhưng Đàm Thuần Chi không cho: "Nhìn ta, nếu không đừng trách ta không giữ chữ tín.”
Hắn thật sự xấu xa, Trần Mộc Miên thấy xấu hổ nhìn côn thịt đang xuyên xỏ giữa bầu ngực to lớn, thứ gì đó giống như cái đầu rắn kia, thỉnh thoảng đâm đến hàm dưới của cô, chỉ cần cô vừa cúi đầu, sẽ vào thẳng trong miệng của cô.
Dâm đãng bỉ ổi như thế, Trần Mộc Miên vừa thẹn vừa không biết làm sao.
“Ngài......!Ngài còn muốn bao lâu?”
Cô cảm thấy thời gian trôi qua đã lâu, nhưng người này, sao còn chưa chịu kết thúc.
Đàm Thuần cười, mái tóc trên trán che khuất đôi mắt hắn, khiến người ta không thấy rõ cảm xúc.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn như đã thỏa mãn, phát ra tiếng rên rỉ, sau đó một dòng chất lỏng bắn lên trên người Trần Mộc Miên.
Ngực, cổ, thậm chí cả môi cũng không may mắn tránh được.
Trần Mộc Miên ngửi thấy một mùi thơm dễ chịu, mùi vị này chưa từng ngửi thấy, cô theo bản năng liếm liếm môi, đúng là đã ăn thứ kia vào.
Đôi mắt Đàm Thuần Chi càng nóng hơn, khẽ mắng một câu cợt nhã.
“Nếu thích thì ăn hết đi.”
Trần Mộc Miên bất ngờ không kịp đề phòng, Đàm Thuần Chi đã bắn toàn bộ chất lỏng ra đút vào miệng cô.
Càng khiến cho cô không thể tưởng tượng nổi là, cô giống như bị ma ám, hết sức nghe lời nuốt hết toàn bộ chất lỏng, thậm chí bởi vì không thỏa mãn, còn dùng đầu lưỡi liếm liếm ngón tay Đàm Thuần Chi.
Đôi mắt Đàm Thuần Chi sâu không đáy, ánh mắt càng nóng rực.
Chờ Trần Mộc Miên kịp phản ứng, Đàm Thuần Chi đã cứng lên.
"Nó...!Nó...!Sao nó lại ngẩng đầu lên rồi?" Trần Mộc Miên hoảng sợ nhìn thứ kia, trực giác không ổn.
Đàm Thuần Chi vuốt vuốt đầu rồng của mình, giọng nói trầm thấp khó nhịn: "Tiểu nha đầu, đêm nay đừng hòng ngủ.”