Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ


Trần gia thật sự không yên ổn.

Đầu tiên là Trần San Na, ban đêm bắt đầu mộng du, không biết sao lại trèo lên nóc nhà, đứng quanh quẩn một chỗ ở trên sân thượng, thiếu chút nữa đã nhảy từ trên lầu xuống, mất mạng.

Tiếp theo, là người hầu trong nhà, nửa đêm luôn có thể nghe thấy tiếng người gõ cửa.

m thanh như truyền đến từ trong địa ngục, ngân nga ngân nga kéo dài, "Trả mạng lại cho ta, trả mạng lại cho ta.”

Trần Tuần không tin quỷ quái, cho rằng là do đám người đưa thi thể lúc trước tới quấy phá, không tiếc tiền mời người của Thanh Bang đến, tự mình kiểm tra.

Kết quả là, nửa đêm những người này ở trong hoa viên, nhìn thấy ác quỷ bị móc mắt, mặt mày chảy máu đang gõ cửa.

Cũng có người gan lớn, không tin quỷ ma, mở cửa muốn thu thập những kẻ đó.

Ai ngờ mới vừa mở cửa, bản thân không biết tại sao đã ngã lăn từ trên bậc thang xuống, gãy chân.


Bác sĩ còn tưởng rằng, hắn ta nhảy từ trên lầu cao xuống.

Người của Thanh Bang không dám nhận việc này, bỏ chạy suốt đêm.

Trần Tuần vẫn không tin, vẫn tìm đạo sĩ đến trừ tà.

Đạo sĩ còn chưa bước vào cửa, đã bị chậu hoa từ trên trời rơi xuống đập vỡ đầu.

Nhưng then chốt là, cũng không có ai biết, cuối cùng chậu hoa từ đâu ra.

Trong lúc nhất thời, người người trong dinh thự nhà họ Trần cảm thấy không yên, nhiều đầy tớ sợ hãi xin nghỉ việc, quản gia ngăn cũng không ngăn được.

Trần Tuần sốt ruột không biết làm thế nào cho phải, lại mơ thấy mẹ của mình.

Vẫn ở trong đại sảnh quê nhà, vẫn là bộ mặt âm u kia.

Mẹ Trần lớn tiếng quát: "Đồ ngu, mẹ đã sớm nhắc nhở con, sao vẫn không biết tốt xấu, không tìm Miên Nhi về.”

Trần Tuần cũng khó chịu đành nói: "Mẹ, con đã cho người đi tìm, con bé giận dỗi không chịu trở về, vậy là thành lỗi của con à?"

Mẹ Trần cười xót xa: "Nếu con gái của con tiện nhân kia mất tích, sợ là con sẽ ngày đêm thấp thỏm, tự mình ra ngoài tìm nhỉ?"

“Người nói gì chứ, con......!Con đều đối xử bình đẳng.”

“Đối xử bình đẳng? Nó mà xứng sao!” Cụ bà hết sức khinh thường , sự chán ghét trong mắt dọa Trần Tuần lui về phía sau: "Ta nói cho con biết, Miên Nhi mới là trưởng nữ của Trần gia, chỗ nào không cần so với với cái đứa con vợ ngoài vô dụng kia.


Minh châu tốt đẹp thì con không cần, còn coi mắt cá chết nâng đỡ như bảo vật, ngày sau bị thứ ngu si kia đầu độc, cũng là do con tự tìm.”

“Mẹ, sao người lại cay nghiệt như vậy, cuối cùng vẫn là cháu gái của mẹ không phải sao.

Hơn nữa, trong bụng dì Hàn có đứa con trai, mẹ, Trần gia chúng ta có hậu." Trần Tuần cố gắng dùng câu chuyện này dời đi sự tức giận của mẹ, để cho bà vui mừng hơn chút.

Nhưng mẹ Trần nghe vậy, không chỉ không cười, trái lại càng châm chọc.

“Sao ta lại sinh ra một tên đần độn như con, con trai à? Ta thấy là tang môn tinh mới đúng.

Sinh ra từ trong bụng tiện nhân, thì còn có cái gì tốt? Con đừng không tin, hôm nay ta đặt một lời ở đây, nhiều nhất mười năm, tang môn tinh này tự nhiên sẽ phá cho con cửa nát nhà tan.

Nếu con không muốn tuổi già lạnh lẽo, thì nhanh chóng tìm Miên nhi trở về đi.

Con tự mình đi, không tìm thấy người, Trần gia về sau, mãi mãi không có ngày lành.”

Mẹ Trần nói xong, lại tỏa một trận khói xanh rồi biến mất.

Trần Tuần nghe được một tiếng thét chói tai, bỗng nhiên bật dậy từ trên sô pha.


Tìm theo tiếng thét chói tai, thì thấy Trần San Na đang cầm dao, tự cắt tóc mình.

“Na Na, con bình tĩnh chút, đừng làm bậy, đừng hù dọa mẹ mà." Dì Hàn sợ hãi, đứng cầu xin cách đó không xa.

Trần San Na giống như không nghe thấy, đôi mắt trống rỗng, tựa như một con rối gỗ.

Con dao trong tay cắt đứt tóc của mình từng cụm từng cụm, mái tóc dài vốn dĩ xinh đẹp, rất nhanh đã bị gọt đi một nửa.

Trong miệng cô ta thì thào tự nói: "Giết người đền mạng, giết người đền mạng.”

"Lão gia, ông mau cứu con gái, nếu nó nhảy xuống, tôi phải làm sao bây giờ?" Vẻ mặt dì Hàn cầu xin, làm Trần Tuần bực bội không thôi.

Trong đầu không khỏi nhớ tới lời mẹ nói, không tìm Trần Mộc Miên về, sợ rằng thật sự nhà không có ngày lành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận