Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ


Tô Yến Yến gỡ sợi dây chuyền trân châu mượt mà xuống, soi soi gương, cười nhu mì.

Phấn dưỡng da mặt của cửa hàng bách hóa Đại Thành này thật sự không tệ, da thịt của cô ta thật sự vô cùng mịn màng, giống như thiếu nữ mới hai tám.

Bạch tiên sinh đi vào từ ngoài cửa, thấy cô ta ăn mặc gợi cảm đẹp đẽ, không nhịn được bước đến ôm lấy eo của cô ta, đôi tay xoa tới nắn lui, cắn cắn lỗ tai của cô ta nói: "Yến Yến của anh, sao càng ngày em càng quyến rũ.

Giống như yêu tinh trong truyện, có phải hút dương khí của anh hay không, hửm?”

Tô Yến Yến cười si ngốc, cặp mắt hồ ly trừng hắn một cái, trêu chọc lòng người đàn ông càng ngứa ngáy khó chịu.

“Đáng ghét, nếu em là yêu tinh, chắc chắn sẽ khiến anh đuổi đi bà vợ luống tuổi có chồng kia, trong mắt chỉ có một mình em.”

Bạch tiên sinh bế người lên giường, đè xuống, xoa nắn bầu ngực cô ta trêu ghẹo: "Trong mắt anh không phải chỉ có em hay sao? Cả người thịt thà quyến rũ, liếc nhìn một cái đã khiến dương vật của anh cứng rắn.

Mau giảm lửa nóng cho anh, làm chết con hồ ly lẳng lơ em.”


Tay đã sắp cởi quần lót của cô ta, sờ thấy ướt át một vùng, Bạch tiên sinh cười càng hả hê.

Tô Yến Yến lại giơ tay từ chối: "Ai nha, không được, đêm qua bị anh làm, bây giờ vẫn còn đau.”

Bạch tiên sinh không tin, vén làn váy lên, thấy tiểu huyệt giữa hai chân trắng hồng, ánh mắt nóng như sắp phun lửa: "Đùa, còn làm nũng, sưng chỗ nào đâu, bây giờ lão gia anh sẽ thao nó sưng luôn.”

Đang muốn phá cửa tiến vào, mạnh mẽ cắm nó mấy hiệp, ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ không đúng lúc của nữ giúp việc.

“Tiên sinh, ngài có điện thoại ạ.”

Bạch tiên sinh không kiên nhẫn, sốt ruột cởi thắt lưng, thầm muốn khoe dục vọng.

Nữ giúp việc lại siêng năng gõ cửa: "Tiên sinh, là của văn phòng thị trưởng.”

Bạch tiên sinh nóng lòng đứng dậy, trừng mắt nhìn cửa một cái, nữ giúp việc tránh ánh mắt của hắn, rụt qua một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, cái gì cũng không dám nhìn.

Tô Yến Yến cười: "Điện thoại của thị trưởng, còn không mau đi.”

Bạch tiên sinh nhéo ngực cô ta một cái, thấp giọng cười: "Lẳng lơ, chờ chút, lát nữa sẽ về chơi em.”

Nữ giúp việc chờ người đi rồi, mới chuyển vào phòng, nhìn thấy quần lót cởi trên mặt đất, không nhịn được đỏ bừng hai má.

Tô Yến Yến liếc cô ấy một cái, mặt mày có phần mỉa mai, nhưng cũng không kiêng dè cô ấy: "Còn có việc?”

Nữ giúp việc lấy ra một phong thư từ trong áo, đưa qua cho Tô Yến Yến: "Phu nhân, thư của ngài.”


Tô Yến Yến tò mò nhìn thoáng qua, chữ viết ngay ngắn, giống như chữ in trên tờ báo, cũng không nhìn ra từ đâu tới.

Chỉ viết, để cho cô ta tự mình mở.

Cô ta mang theo nghi ngờ mở thư ra, lại rơi ra một tấm ảnh, trên ảnh là một đôi giày cao gót màu vàng, nhất thời Tô Yến Yến kinh hãi.

Cô ta nhìn về phía nữ giúp việc có vẻ mặt tò mò, lạnh lùng đuổi người ra ngoài, mới mở thư ra.

“Tô tiểu thư, nếu không muốn cho người ta biết cô giết người, ngày mai hãy đến khách sạn Hương Châu.”

Là ai!

Đương nhiên Tô Yến Yến nhận ra đôi giày kia, lúc trước họ Bạch lừa gạt cô, nói đều bởi vì vợ dữ trong nhà đã sinh con, mới không thể ly hôn, nếu không chắc chắn sẽ cưới cô ta qua cửa.

Cô ta tự cho mình rất cao, cảm thấy với điều kiện của mình, coi trọng họ Bạch, là phúc của hắn ta.

Nhưng hết lần này tới lần khác không thể như ý, còn bị người khác ngăn cản.

Càng nghĩ càng không cam lòng, Tô Yến Yến biết được Bạch phu nhân dẫn theo con trai đến phố Thượng Hải, đã nảy sinh một kế độc.


Nếu như giết thằng quỷ nhỏ kia, xem hắn ta còn có lý do gì từ chối mình.

Chỉ là ngày đó, kế hoạch của cô ta mất rất lâu mới thành công, sau đó cảnh sát phán định là do đứa nhỏ chơi với lửa tạo thành sự cố.

Sao có thể bị người khác nhìn thấy?

Chẳng lẽ là lúc xử lý đôi giày này, bị người ta nhìn thấy?

Đôi giày này không còn được bán nữa, nếu như không phải đã dính máu, sợ bị người ta phát hiện, cô ta cũng sẽ không đốt bỏ.

Nhưng hôm nay có người lấy đôi giày này đến nhắc nhở cô ta, rõ ràng đã biết gì đó.

Là ai, hắn muốn làm gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận