Dân Quốc Gả Cho Chồng Quỷ Xung Hỉ


“Cô ta có đến không?" Tưởng Thông có hơi nghi ngờ.

Trần Mộc Miên lại nói: "Chỉ cần cô ta là hung thủ, thì nhất định sẽ đến.”

Tưởng Thông thấy cô chắc chắn, càng cảm thấy cô gái này thú vị khôn ngoan, thông minh đáng yêu hơn bất cứ người phụ nữ nào hắn ta từng quen biết.

Trần Mộc Miên không biết hắn ta đang nghĩ gì, chỉ đứng ở cửa sổ, nhìn chằm chằm chiếc xe bên ngoài.

Bạch phu nhân cũng rất sốt ruột, cô ấy hận không thể lập tức khiến ả phụ nữ đó chém xuống ngàn đao.

Nhưng đợi cả ngày, Tô Yến Yến cũng không xuất hiện.

Trần Mộc Miên buồn rầu, chẳng lẽ Tô Yến Yến không phải hung thủ thật sự?

Cùng sự nghi ngờ, còn có Tưởng Thông và Bạch phu nhân.


Sắc trời dần dần tối đen, Trần Mộc Miên cảm thấy mệt mỏi, đi về phía nhà vệ sinh, muốn giải quyết một chút.

Vừa giải quyết xong, kéo quần lên, đã thấy Đàm Thuần Chi tựa vào cửa, đôi mắt đào hoa không biết đã nhìn bao lâu.

"Sao ngài lại ở đây?" Trần Mộc Miên suýt nữa đã hét lên, tên này đúng là điên rồi, sao có thể vào khi người khác đang đi tiểu chứ.

"Dĩ nhiên là tới thăm tiểu nha đầu của ta, sao nào, một ngày không gặp, có nhớ ta không?"

Trần Mộc Miên ngại ngùng, vừa thẹn vừa giận: "Ngài có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy được không, lúc tôi tiểu tiện, sao ngài có thể xuất hiện được, thật sự......!Thật sự xấu hổ muốn chết.”

Nhưng Đàm Thuần Chi kéo người vào trong lòng: "Xấu hổ gì, đêm qua chúng ta thẳng thắn thành khẩn gặp nhau, trên dưới toàn thân em, có chỗ nào ta chưa thấy đâu.”

Nói xong, thì thầm vào tai cô: "Ta bao tuổi rồi, không phải em cũng biết sao?”

Chết tiệt, sao hắn lại xấu xa đến vậy.

Trần Mộc Miên đẩy hắn ta: "Ngài đừng như thế, thật sự tôi không còn mặt mũi gặp người ta.”

Đàm Thuần Chi cười, không đứng đắn lại còn quyến rũ: "Như thế không được, sau này ở bên cạnh ta, mắt chỉ cần nhìn ta là đủ rồi.”

"Tôi nói nghiêm túc mà, sao ngài cứ như vậy." Trần Mộc Miên thật sự không chống lại được sự lẳng lơ của hắn, lỗ tai đỏ như tôm luộc, tim đập nhanh, thậm chí trong đầu còn nhớ tới sự dây dưa điên cuồng tối hôm qua.

“Được rồi, không đùa nữa.

Ta tới nói cho em biết một tiếng, hai ngày nữa, ước chừng ba em sẽ tự mình tới tìm em trở về." Ngoài miệng Đàm Thuần Chi nói như vậy, nhưng động tác trong tay thì không ngừng, xoa ngực của cô ngắm nghía, vô cùng thích ý.

Trần Mộc Miên thấy chống cự không xong, chỉ có thể nghe theo hắn.


"Ngài nhẹ một chút, đau!"

“Đau? "Đàm Thuần Chi ác ý nhéo nhéo đầu ti của cô, không chịu buông tha:" Vậy em cần phải chịu đựng, sau này cơ thể này, công tử ta cần phải sờ sờ mỗi ngày.”

Cầm thú!

Trần Mộc Miên dùng ánh mắt lên án, lại biết lời hắn nói không phải nói dối.

Chỉ có thể lảng sang chuyện khác: "Làm sao ngài biết ba tôi đến tìm tôi vậy, đã trừng phạt bọn họ?"

Đàm Thuần Chi càng sờ càng nghiện, da thịt mềm mại, trơn mềm động lòng người.

Cô lộ ra một đoạn cổ trắng nõn, giống như sữa dê thượng đẳng, làm cho Đàm Thuần Chi cúi đầu, hung hăng cắn một miếng.

“A, ngài nhẹ một chút, bên ngoài còn có người, sẽ nhìn thấy đó.”

Đàm Thuần Chi liếm láp cổ cô, có chút khó chịu: "Thấy thì thấy, nên để cho thằng nhóc bên ngoài biết, em có đàn ông.

Đỡ phải ngày ngày quấn quýt lấy em, không biết tốt xấu.”


Trần Mộc Miên cảm thấy hắn giống như một con sói, để lại đánh dấu trên người cô, tuyên bố chủ quyền.

"Xin ngài, chúng ta còn chưa kết hôn."

Bàn tay Đàm Thuần Chi cũng đã luồng vào dưới váy, sờ được huyệt thịt mềm mại.

“Tiểu nha đầu, ướt rồi, hửm?”

Sự thật xấu hổ này, khiến Trần Mộc Miên thấy rất khó khăn, đầu cũng không dám ngẩng lên, chớ nói chi là nhìn ý cười trong mắt hắn.

“Thôi, không đùa em nữa, chờ thêm vài ngày nữa chúng ta thành thân, nhất định ta phải làm cho đã.

Đi ra ngoài đi, người em chờ sắp tới rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận