Trần Mộc Miên rửa mặt trước gương, sửa sang lại búi tóc, để cho mình thoạt nhìn không chật vật đến vậy.
Nước lạnh vỗ vào khuôn mặt ửng đỏ bởi vì sinh ra xuân triều, cuối cùng cũng tan đi vài phần.
Chỉ là mị nhãn như tơ, càng nhìn càng câu dẫn người khác.
Thật sự là một tên đàn ông thối tha, sao lúc này lại đi ra giày vò cô.
Trần Mộc Miên hít sâu một hơi, ra khỏi phòng.
Bên tai tiếng bước chân nhẹ nhàng của người phụ nữ chỗ bậc thang.
Quả nhiên đã tới, cô nói: "Tô Yến Yến đến, chúng ta trốn trước đã?"
Bạch phu nhân nhanh chóng đứng dậy, vẻ mặt khó nén sự kích động.
“Tôi biết ngay mà, ả tiện nhân này thật đúng là có quỷ.”
Tưởng Thông ngăn cô ấy lại, khuyên cô ấy hãy bình tĩnh, lúc này cô ấy nên dựa theo giao hẹn trốn đi.
Trong phòng chỉ còn mỗi Trần Mộc Miên, cô nhìn tiểu quỷ trong góc phòng, thấp giọng hỏi: "Cô ta đến rồi, cậu thật sự có thể nhận ra người ta?"
"Đó là dĩ nhiên, không sợ nói cho chị biết, lúc chết em chứa nhiều oán hận, oán hận ấy sẽ đi theo hung thủ.
Chỉ cần cô ta xuất hiện, hiển nhiên em có thể cảm ứng được." Tiểu quỷ rất chắc chắn, Trần Mộc Miên mới yên tâm.
Tô Yến Yến đứng ở ngoài cửa, do dự hồi lâu, gõ gõ cửa.
Nhưng cửa không khóa, mới gõ một cái, đã tự mình mở ra.
Ban đêm yên tĩnh, hành lang rất im ắng, ánh đèn không tính là sáng, quấy nhiễu tâm thần Tô Yến Yến không yên.
Vốn dĩ cô ta không muốn đến, nhưng lại lo lắng, nếu như kẻ này thật sự biết thứ gì, bản thân phải làm gì cho phải?
Cho dù như thế nào, cũng phải biết đây là ai.
Chỉ cần biết được người, luôn có cách khiến cho hắn mãi mãi câm miệng.
Nghĩ thế, Tô Yến Yến bình tĩnh lại, đẩy cửa bước vào.
Phòng không tính là lớn, liếc mắt đã nhìn bài biện trong phòng.
Bên cửa sổ đứng một bóng người, ánh đèn không chiếu tới mặt của cô, Tô Yến Yến thấp thoáng nhìn thấy, là một người nữ.
“Cô là ai?”
Trần Mộc Miên thấy rõ Tô Yến Yến, đúng là một người phụ nữ xinh đẹp, khó trách có thể lấy đi lòng người khác.
“Tô tiểu thư, cô đến muộn.”
Tô Yến Yến tiến lên một chút, thấy rõ hình dáng của Trần Mộc Miên, là một tiểu nha đầu yếu ớt, trước đây chưa từng thấy qua.
Trong lòng cô ta càng thêm nghi ngờ, ngoài miệng lại nói: "Tiểu cô nương, tôi với cô chưa từng che mặt, vì sao viết bức thư kia cho tôi?”
Trần Mộc Miên bước ra, ánh đèn rọi lên mặt cô, khiến Tô Yến Yến không hiểu sao cảm thấy chẳng thoải mái.
“Là cô giết cậu ấy sao?" Cô bỗng nhiên mở miệng, khiến Tô Yến Yến khó hiểu.
“Cô đang nói gì vậy?”
Tiểu quỷ thấy rõ mặt Tô Yến Yến, bỗng hai mắt đỏ ngầu, lộ ra khuôn mặt bị lửa lớn thiêu đốt, Trần Mộc Miên không tự chủ lui về phía sau từng bước.
Tô Yến Yến chỉ cảm thấy một trận phát lạnh, tiếp theo trong phòng ầm một tiếng, nổ tung.
May mà Trần Mộc Miên phản ứng nhanh, né sang một bên.
Tô Yến Yến thì khác, bởi vì tránh né không kịp, bị mảnh thủy tinh vỡ làm bị thương tay.
Chờ cô ta kéo tay xuống, hoảng sợ phát hiện, trước mắt có một khuôn mặt dữ tợn khủng bố đang đứng, giống như trẻ con bị lửa lớn thiêu cháy.
“A mày mày là người là quỷ!”
"Là bà, chính bà giết tôi, dì à, vì sao bà lại giết tôi, vì sao!" Tiểu quỷ căm phẫn chất vấn, cái chén trên bàn bay lên, đập về phía Tô Yến Yến.
Tô Yến Yến bị đập đầu, thét chói tai có quỷ, sau đó bỏ chạy về hướng bên ngoài phòng.
Nhưng cửa lại đóng chặt, mặc cho cô ta đập cửa như thế nào, cửa vẫn không mở.
Tiểu quỷ lúc sáng lúc tối, thoáng hiện đến trước mắt cô ta, ép người đến góc tường.
“Dì à, con chết đau đớn quá, lửa lớn thiêu hủy thân thể con, đau lắm.”
Tô Yến Yến cầm lấy túi xách trong tay ném ra, hô to cứu mạng, có quỷ.
Nhưng mặc kệ cô ta la hét như thế nào, cũng chẳng có ai tới cứu cô ta.
"Dì ơi, sao dì lại muốn giết con vậy?"