Đàm Thuần Chi không nghe được tiếng kêu phóng túng của cô, điều này chỉ khiến hắn càng thêm điên cuồng.
Hắn ngước mắt lên, hung hăng nhìn Trần Mộc Miên, Trần Mộc Miên bị định thân, không thể động đậy, chỉ có thể giương mắt nhìn Đàm Thuần Chi.
Thấy bộ dáng của hắn, giống như muốn ăn thịt người, sợ hãi kịch liệt, sinh ra ý nghĩ muốn chạy trốn.
“Tiểu nha đầu, công tử nhất định sẽ làm cho em sung sướng.”
Trần Mộc Miên chưa kịp hiểu rõ, Đàm Thuần Chi đã vén vạt áo lên, lộ ra côn thịt đã cứng rắn từ lâu.
Hai chân Trần Mộc Miên không nghe sai khiến, tự mình mở ra, tiểu huyệt hồng phấn đã róc rách dâm thủy, đối diện với Đàm Thuần Chi, phát ra lời mời khát khao.
“Ha ha, đã ướt rồi, thật lẳng lơ.”
"Không phải, là ngài dùng tà thuật, tôi sẽ không đê tiện đến vậy." Trần Mộc Miên không muốn thừa nhận, cho rằng bản thân bị hắn dùng tà thuật, cho nên mới dâm đãng như thế.
Đàm Thuần Chi nhìn chằm chằm tiểu huyệt, thấy dâm thủy chảy ra theo cửa huyệt, lăn dài xuống cúc hoa, đến nỗi lan xuống nhuyễn tháp.
Hắn híp híp mắt, cô mi mắt lên, càng phát ra sự không đứng đắn.
"Ngoài miệng thì chống cự, nhưng thân thể của em rất thành thật, tiểu nha đầu, cái gì ta cũng chưa làm, nó đã bắt đầu đói khát, dâm thủy này, so ra kỹ nữ trong kỹ viện, cũng không nhiều như vậy."
Trần Mộc Miên tức giận, lại có thể nhục nhã cô: "Là tên khốn kiếp ngài, là ngài hại, tôi không phải người phụ nữ như vậy.”
Nhưng nói ra lời ấy trong cái tư thế này, nhìn thế nào, cũng không có lực phản bác.
“Đã như vậy, ta thả em ra, xem thế nào." Đàm Thuần cười cười, Trần Mộc Miên cảm thấy mình có thể cử động, cô vội vàng đứng dậy, muốn chạy trốn.
Chạy ra ngoài vài bước, dâm thủy tràn lan khỏi tiểu huyệt, vậy mà men theo hai chân nhỏ xuống mặt đất, tựa như không thể khống chế được.
Cô không kiểm soát được đôi chân mềm nhũn, ngã ngồi xuống đất.
Cũng chỉ trong nháy mắt, cô phát hiện mình ngã ngồi ở trên một tấm thảm lông tơ màu trắng thật lớn.
Giương mắt nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào, bản thân đã đến một căn phòng trang trí xa hoa, nhưng lại không mất đi phong cách cổ xưa.
Mà căn phòng này lại không có cửa sổ, bốn phía đều là tường, chỉ có đèn nến tinh xảo chiếu sáng.
"Nhìn em kìa, suýt nữa ngã, có đau không?"
Đàm Thuần Chi sải bước đi đến, không biết từ lúc nào đã thay một bộ áo cánh ve mỏng manh, bộ quần áo này chẳng che được thứ gì, dáng người cường tráng khỏe mạnh nhìn một cái không sót gì.
Giữa đôi chân thon dài thẳng tắp, là côn thịt to lớn.
Trần Mộc Miên không nhịn được di chuyển lùi về sau: "Ngài......!Ngài bỉ ổi.”
Đàm Thuần Chi nhìn chằm chằm giữa hai chân cô, nhẹ nhàng vung tay lên, Trần Mộc Miên liền trần truồng, da thịt trắng như tuyết nhìn một lần đã không sót gì, nơi chảy ra dâm thủy, cuối cùng cũng không che đậy được nữa.
Cô lấy tay che ngực, tức giận nhìn Đàm Thuần Chi: "Chỉ biết bắt nạt phụ nữ, ngài mà là đàn ông gì.”
Đàm Thuần Chi bước tới, nâng mắt quan sát cô: “Em sinh ra chính là để cho ta bắt nạt, ta muốn ức hiếp thế nào thì ức hiếp thế đó.”
Vô liêm sỉ, quá mức trơ tráo.
Nhưng cho dù như vậy, gương mặt đẹp đẽ của Đàm Thuần Chi cũng khiến trái tim của Trần Mộc Miên đập nhanh hơn.
Khốn kiếp, sinh ra có dáng dấp vẻ vang, sao lại bỉ ổi đến thế.
Đàm Thuần Chi ngồi xổm xuống, nắm lấy một bên mắt cá chân cô, chân kia của Trần Mộc Miên đạp lên người hắn, lại bị hắn bắt lại, dùng sức tách ra hai bên, phơi bày vị trí xấu hổ.
Trần Mộc Miên vội lấy tay che, nhưng Đàm Thuần Chi lại khiến cho cô không thể động đậy.
Khi hai chân cô mở rộng, nằm ngửa ở trên thảm, chỉ thấy Đàm Thuần Chi dùng ngón tay dẫn ra dòng chất lỏng dâm đãng, đưa vào trong miệng mình.
Hắn nếm thử, không đứng đắn nhìn Trần Mộc Miên: "Rất ngọt.”
Trần Mộc Miên cảm thấy chắc chắn mặt mình đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, cô quay đầu đi, hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Đàm Thuần Chi.
“Tiểu nha đầu, thân thể kiếp này của em, thật sự khiến ta rất vừa lòng.“