Giọng nói của quản gia rất lớn, bất kể ai nghe được cũng sẽ tưởng rằng Trần Mộc Miên đang cáu kỉnh, không chịu xuống lầu ăn sáng.
Trần Tuần ngồi ở vị trí chủ vị, sắc mặt hiển nhiên không tốt lắm.
Dì Hàn trong lòng vui mừng nhưng trên mặt lại đầy vẻ lo lắng.
Trần San Na không giấu diếm sự chán ghét của mình: "Ba, người nhìn cô ta đi, cô ta căn bản không hề coi người ra gì."
Trần Tuần liếc nhìn cô ta rồi trầm mặt ăn sáng.
Dì Hàn kịp thời gải vây: “Lão gia, chỉ là trẻ con giận dỗi mà thôi, người không đáng phải tức giận.
Chẳng phải sáng nay người đã hẹn với Giám đốc ngân hàng Lộ Thắng để bàn chuyện làm ăn sao, mau ăn nhanh thôi, không thể trì hoãn chính sự được."
Nói rồi,bà ta chu đáo gắp vài chiếc bánh bao chiên cho chồng.
Quản gia gọi vài lần nhưng không nhận được phản hồi liền mang vẻ mặt oan ức bước xuống.
"Lão gia, đại tiểu thư vẫn còn đang giận dỗi."
Trần Tuần lúc đầu có chút áy náy, nhưng con gái của ông lại không biết tốt xấu như vậy, ông ta đột nhiên cảm thấy quyền lực của mình đang bị thách thức, đứng dậy nói: “Nếu nó không muốn ăn thì không ăn, không cần phải lo lắng cho nó."
Trần Mộc Miên không biết tầng dưới xảy ra chuyện gì, chỉ có thể run rẩy đối mặt nam quỷ.
Bàn tay của hắn đã cởi quần lót của cô, sờ vào nơi tư mật của cô.
Cuối cùng cô không nhịn được rơi nước mắt, nức nở, cảm thấy vô cùng ủy khuất.
Nam quỷ dừng lại, liếm nước mắt cho cô: “Em khóc cái gì, cảm thấy ủy khuất như vậy sao?”
Trần Mộc Miên khóc tới lê hoa đới vũ, “Các ngươi đều ức hiếp tôi, đều chẳng là cái thứ gì cả.”
Cô tưởng rằng mình trăm cay nghìn đắng như vậy mới đến được bến Thượng Hải, tưởng rằng sau khi tìm được cha mình sẽ có chỗ nương tựa, ai có thể ngờ rằng cha cô lại chẳng là gì, còn dì và vợ lẽ lại kiêu ngạo như vậy.
Cô là con gái vợ cả, nhưng bị người ta chà đạp không nói, còn bị sắc quỷ quấy rầy, muốn chết mà không dám chết, làm sao có thể không ấm ức?
Nam quỷ lại cười, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, để cô ở trong lòng hắn khóc, an ủi nói: “Đừng khóc, nếu có ai làm bé ngoan của tôi tức giận, bản công tử sẽ thay em thu thập người đó, được chứ?"
Trần Mộc Miên vặn vẹo thân thể, "Không cần, các ngươi đều giống nhau, bọn họ muốn mạng của tôi, ngài cũng muốn mạng của tôi." Nam quỷ xoa xoa mông cô, "Đương nhiên không giống, bọn chúng muốn hãm hại em, công tử ta chỉ muốn mạng em ở trên giường thôi." Trần Mộc Miên lập tức đỏ mặt đến cực điểm, không muốn trả lời thêm lời nào.
Đúng lúc đó, Trần San Na đi tới đập cửa, cực kỳ kiêu ngạo nói: "Đồ nhà quê, ta khuyên cô nên biết điều mà cút khỏi đây cho ta, nếu không ta bây giờ sẽ cho người ném cô ra ngoài, cho cô ở trên đường lớn làm ăn xin."
Trần Mộc Miên không ngờ cô ta lại kiêu ngạo như vậy, tức đến mức muốn xông ra ngoài đánh cô ta.
Nhưng nam quỷ lại kéo cô lại nói: “Nếu em cùng cô ta đánh nhau, thì thật sự đã đúng như điều cô ta muốn.”
"Vậy phải làm thế nào, mặt của tôi vẫn còn đang đau đây, chả nhẽ lại cứ như vậy liền bỏ qua?" Trần Mộc Miên tức đến nỗi quên mất vừa rồi tên này đã ức hiếp cô như thế nào.
Nam quỷ thì thầm vào tai cô hai câu, Trần Mộc Miên không thể tin được nhìn hắn: “Như vậy cũng được sao?”
"Nếu em không hài lòng, tôi có thể trực tiếp giết hai chết hai tên đần này càng dễ dàng, dứt khoát đem người cha không có lương tâm của em ăn cùng, một mình em chiếm đoạt khối tài sản khổng lồ của gia tộc này, cuộc sống của em chẳng phải là càng tốt đẹp sao?" Nam quỷ chẳng hề để ý nói, phảng phất như giết người đơn giản như giết gà.
Trần Mộc Miên suy nghĩ một chút, đem đám người đáng ghét này giết hết quả thật rất thỏa mãn, nhưng...!giết người cũng quá tàn nhẫn rồi.
"Không được, tôi...!Việc này cũng không đến mức phải giết người trả thù, dạy cho bọn họ một bài học là được rồi." Cô rốt cuộc là mềm lòng nhát gan, không dám làm việc ác như này.
Hơn nữa, nam quỷ này ngoài miệng nói thật dễ nghe, còn không chừng đào cái hố nào đó để đợi cô đâu.