Dân Quốc Hoài Cẩn Bảo Du


Lúc này Tôn Quang Lượng mới dám lên tiếng: “Là tôi làm việc không chu toàn, để Ngũ gia phải lo lắng.


Ngũ Thế Thanh không nói gì, nhưng Tề Anh lại cười lạnh: “Ông không chỉ là không chu toàn thôi đâu, người đưa đến trước mặt Ngũ gia lại còn giấu một con dao găm trong người, sao lại bất cẩn như vậy? Đây có phải là lần đầu tiên ra ngoài lăn lộn không? Hay là cố tình muốn hại Ngũ gia?”
Tôn Quang Lượng nghe vậy lập tức quỳ xuống đất, liên tục dập đầu và kêu oan.

Ngũ Thế Thanh vốn dĩ tâm trạng đã khá hơn, thấy chuyện này lại cảm thấy bực bội, liền ra lệnh cho Tôn Quang Lượng đưa Tào A Cường đi bệnh viện chữa thương, xong rồi giao cùng với ba đồng bọn của anh ta cho phòng tuần bộ, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ra khỏi sòng bạc, Ngũ Thế Thanh lại đi xe đến bệnh viện gặp ông chủ buôn vải xui xẻo, đưa một ít thực phẩm bổ sung, ngoài việc trước đó ông ta bị cướp vài trăm đồng, anh còn tặng thêm một tấm chi phiếu ba ngàn đồng như là bồi thường.


Ông chủ kia thấy Ngũ Thế Thanh tự mình đến xin lỗi và đưa tiền, lại nghe nói kẻ hại ông ta đã bị chặt đứt tay chân giao cho phòng tuần bộ, tự nhiên không có gì mà không hài lòng, liên tục nói sẽ truyền bá danh tiếng nhân nghĩa của Ngũ gia.

Như vậy thì mọi người đều vui vẻ, nhưng Ngũ Thế Thanh vốn đã tâm trạng không tốt, lại bị ép phải nói nhiều lời xã giao, ra khỏi phòng bệnh, mặt mày đã đen như Bao Công, lên xe không muốn đi đâu nữa, bảo Thủy Sinh lái về dinh thự Ngũ gia.

Ngũ Thế Thanh về đến dinh thự Ngũ gia vào khoảng hai giờ, Hoài Cẩn đã ăn trưa xong, về phòng.

Nhà bếp thấy anh về vào giờ này, đoán chắc anh chưa ăn trưa, vội vàng chạy đến hỏi có cần chuẩn bị thức ăn không, bị anh từ chối, anh đi thẳng vào thư phòng, lại bảo cậu giúp việc đi gọi má Ngô đến gặp anh.

Một lát sau, má Ngô đẩy cửa thư phòng vào, thấy Ngũ Thế Thanh ngồi trên ghế sofa đơn bên cạnh tủ sách, cầm một ly đầy rượu brandy, chuẩn bị uống.


Ngũ Thế Thanh vốn dĩ đêm qua không ngủ nhiều, sáng nay uống hết một ly cà phê, chỉ ăn được hai miếng sandwich, đĩa trái cây gần như không động đến, chạy cả buổi sáng, chưa ăn trưa, một ly brandy này vào bụng thì làm sao chịu nổi, má Ngô vội vàng bước nhanh hai bước, trực tiếp lấy đi, nói: “Rượu Tây này sao có thể uống như vậy!”
Phải nói rằng, má Ngô tuy sáng nay nghe nói Ngũ Thế Thanh muốn làm cha Hoài Cẩn, đã mắng vài câu, nhưng nghĩ lại thì cũng có chút manh mối, giờ Ngũ Thế Thanh gọi bà đến, bá cũng không hoàn toàn không có ý kiến, đặt ly rượu xuống, liền hỏi: “Có phải Tề Anh đã điều tra ra điều gì không?”
Ngũ Thế Thanh đã gọi má Ngô đến, cũng không có gì để giấu giếm, liền đem những tin tức Tề Anh điều tra được nói cho má Ngô, sau đó cũng không vòng vo, ngay lập tức hỏi: “Bà đã thấy qua cô ấy, bà nghĩ sao?”
Má Ngô, tên thật là Ngô Phượng Trân, từ nhỏ đã không còn cha mẹ, tám tuổi bị mợ bán vào kĩ viện, mười hai tuổi bắt đầu tiếp khách, mười ba tuổi đã có chút tiếng tăm, mười mấy năm sau, nói là nổi tiếng ở Thượng Hải cũng không quá lời, sau đó tự lập làm má mì, thậm chí cả vợ bé của Tư Đồ Khiếu Phong là Chiêm Ức Thu cũng từng làm việc dưới tay bà.

Chỉ có điều không biết có phải số bà không tốt, nhiều chị em không bằng bà lại gặp được người tâm đầu ý hợp, còn bà thì mãi không có được mối nhân duyên tốt.

Tuy nhiên, cũng có thể nói bà số đỏ, trong toàn Thượng Hải nhiều kẻ côn đồ như thế, năm đó bà lại nhìn trúng Ngũ Thế Thanh, Ngũ Thế Thanh từ một kẻ côn đồ nhỏ leo lên vị trí ngày hôm nay, khi thiếu tiền bà đã cho tiền, khi thiếu người bà cũng giúp đỡ rất nhiều, Ngũ Thế Thanh có thể quen biết Tư Đồ Khiếu Phong, chính là nhờ bà kết nối.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận