Dân Quốc Hoài Cẩn Bảo Du


Đợi khi cô hầu đi rồi, má Ngô treo từng món quần áo mới mua từ cửa hàng lên tủ, nói: “Công việc của những cô hâu này là giặt giũ dọn dẹp, nhất định phải để bọn họ có chút tác dụng, nếu không thì làm sao xứng đáng với tiền công mà gia đã phát cho bọn họ.” Rồi nói tiếp: “Tôi thấy tiểu thư cũng không phải là người làm việc nặng nhọc, gia đã dặn qua rồi, cô là ân nhân của gia, cũng là quý nhân, bảo chúng tôi đối đãi với cô như đối đãi với gia, không thể lơ là.”
Hoài Cẩn nghe những lời này, đứng bên cạnh cột giường, cúi đầu, thật lâu không nói ra lời nào.
Má Ngô treo xong quần áo, quay lại thấy cô như vậy, hỏi: “Tiểu thư sao vậy?”
Đau miệng!
Hoài Cẩn nói: “Tôi không ngờ Ngũ gia lại dặn như vậy, năm ấy tôi chỉ tiện tay mà thôi, có chút ngại không dám nhận.”
“Có gì phải ngại, gia nói với tôi, nếu không có cô, mạng của gia chắc chắn đã không còn, cỏ trên mộ cũng cao ba thước rồi.” Má Ngô cười nói: “Thôi thì lúc này cũng không có việc gì, cô kể cho tôi nghe năm đó cô đã cứu gia như thế nào đi?”
Cứu như thế nào ư? Chẳng qua là cô nghịch ngợm, tranh thủ lúc mẹ cô ngủ trưa, những người trong nhà đều nghĩ cô cũng ngủ trưa, không để ý đến cô, liền lén lút ra ngoài mua kẹo ăn, mua xong ôm kẹo về, trong con hẻm sau nhà thấy một người toàn thân đầy máu, nằm ở góc tường, cô tiến lại gần một chút, người đó vốn đang nhắm mắt bỗng mở ra.
Người đó chính là Ngũ Thế Thanh.
Ngũ Thế Thanh còn sống, nhưng cảm giác máu chảy ra nhiều quá gần như sắp chết, cô nghe thấy từ xa có vẻ như ai đó đang la hét, lúc đó cô hoàn toàn không nhận ra những người la hét đó đang tìm Ngũ Thế Thanh sắp chết trước mặt cô.

Cho đến khi Ngũ Thế Thanh yếu ớt nói với cô: “Tiểu quỷ, còn không mau đi, lát nữa những kẻ xấu đó đến bắt mi đi bán.”
Vì đã có kẻ xấu, cô liền hỏi: “Vậy anh có thể đi không? Nếu không thì bọn họ đến bắt anh đi mất.”
Sau đó, cô đã đưa Ngũ Thế Thanh về nhà, nhà cô rộng lớn, người ít, nhiều phòng, từ trước đến nay chưa bao giờ có ai vào, giấu một người rất dễ dàng.
Đau miệng!
Hoài Cẩn nói: “Cũng không có gì, chỉ là tình cờ gặp, thấy anh ấy tâm tính thiện lương, rồi tìm một chỗ để anh ấy trốn vài ngày.”
Má Ngô nghe xong có chút thất vọng, nhưng cũng không nhịn được mà cảm thấy buồn cười, gia nhà mình cũng từng có lúc nhờ vào tâm tính thiện lương mà đổi lấy được một con đường sống.
-
Hoài Cẩn như vậy xem như đã chính thức sống ở dinh thự Ngũ gia.
Mỗi ngày Ngũ Thế Thanh đều cùng cô ăn sáng rồi mới ra ngoài.

Gần đây, nhà máy thuốc lá của Ngũ Thế Thanh từ Vân Nam nhập về một lô lá thuốc mới, chuẩn bị cho việc ra mắt nhãn hiệu mới vào tháng sau.

Hàng ngày Ngũ Thế Thanh đều phải đến nhà máy xem xét, nếu không có việc gì, anh sẽ trở về cùng Hoài Cẩn ăn trưa, còn nếu có nhiều việc thì sẽ ăn ở bên ngoài.
Một chiều nọ, Ngũ Thế Thanh có hẹn, Tư Đồ Khiếu Phong hẹn anh đi xem vở kịch "Bá Vương Biệt Cơ".
Tư Đồ Khiếu Phong là con trai thứ hai của Tư lệnh quân khu Hoa Đông Tư Đồ Lỗi, hiện đang giữ chức vụ Tham mưu trưởng quân đội Thượng Hải.

Ngày trước, khi Ngũ Thế Thanh chỉ là một quản lý nhỏ của Đông Bang, hai người đã quen biết nhau.

Sau này, khi lão đại Đông Bang, Nghiêm Đại Bằng qua đời, Ngũ Thế Thanh có thể thăng lên cũng nhờ sự giúp đỡ của Tư Đồ Khiếu Phong, mà Tư Đồ Khiếu Phong có thể đứng vững ở Thượng Hải, ngang hàng với cha và anh trai Tư Đồ Khiếu Lâm của anh ta, cũng là nhờ có Ngũ Thế Thanh hỗ trợ.
Lần này, hai người hẹn nhau chủ yếu là vì đã lâu không gặp, bên cạnh đó cũng để bàn về chuyện muốn để cho bà vợ ba mà Tư Đồ Khiếu Phong mới cưới, là Chiêm Ức Thu làm người mẫu cho bao bì thuốc lá sắp ra mắt của Ngũ Thế Thanh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui