Thời điểm Diệp Mạn Lâm từ cục cảnh sát trở về nhà, thấy một chiếc ô tô quen thuộc.
Nó rất cũ, kiểu dáng của mười năm trước.
Diệp Mạn Lâm nhìn qua cửa kính, thấy có một người ngồi trong xe.
Cô lập tức nhíu mày, quay người định đi.
“Con định đi đâu vậy?” Diệp Thanh Sơn từ trên xe bước xuống, dùng gậy đánh mạnh xuống mặt đất.
Diệp Thanh Sơn mới chỉ hơn bốn mươi tuổi, sức khỏe rất tốt, cầm gậy chỉ để thể hiện sự trưởng thành và uy nghi, nhưng Diệp Mạn Lâm không nghĩ như vậy.
Diệp Mạn Lâm quay lại, hơi cúi chào, “Cha.”
“Con còn nhận cha là cha sao, hả?” Diệp Thanh Sơn tức giận chất vấn.
“Chưa bao giờ nói không nhận, nhưng cha chê con làm mất mặt, nên đã đuổi con ra khỏi nhà.” Diệp Mạn Lâm cúi đầu không nhìn Diệp Thanh Sơn, nhưng miệng không chịu khuất phục.
“Đó chẳng phải vì con đã làm nhiều việc đại nghịch bất đạo sao.”
“Làm cảnh sát là đại nghịch bất đạo, hay từ hôn là bất đạo? Con làm những việc này có hại cho ai, hay khiến người khác đói bụng?”
“Cái đứa bất hiếu, ngỗ nghịch.” Diệp Thanh Sơn ghét nhất việc Diệp Mạn Lâm cãi lại, ông giơ gậy lên định đánh, Diệp Mạn Lâm chỉ nhìn ông không nhúc nhích.
Tài xế thấy vậy, vội vàng ngăn Diệp Thanh Sơn lại.
Diệp Thanh Sơn và Diệp Mạn Lâm nhìn nhau hai giây, sau khi nghe tài xế khuyên nhủ, ông tức giận ném gậy đi.
“Những chuyện trước đây có thể không tính với con, bây giờ lập tức từ chức, theo cha về nhà.” Diệp Thanh Sơn cố gắng kiềm chế cơn giận.
“Không muốn làm phiền cha, mà con cũng không muốn từ chức.”
“Con có biết công việc này nguy hiểm đến mức nào không? Gần đây còn phải nhập viện! Vừa xuất viện đã bị hung thủ nhắm đến, suýt nữa bị người ta đánh nát đầu! Nếu con thật sự c.h.ế.t ở bên ngoài, cha phải làm sao giải thích được với mẹ con nơi chín suối?” Diệp Thanh Sơn cả giận nói, “Con nhất định phải theo cha trở về.”
“Cha không thể nói lời giữ lời, coi con không phải là con gái của cha được hay sao?” Diệp Mạn Lâm nhận ra nửa năm qua, cha cô quả thật không thay đổi chút nào.
Nếu đã không thích cô, tại sao lại phải kéo cô về nhà?
“Con——”
“Con không thể ở trong cái nhà đó được, cha cho đến bây giờ vẫn không hiểu, bởi vì cha vẫn không hiểu tại sao lúc trước con lại muốn rời đi.
Con có bị ngốc không? Phải sống ở nơi điều kiện tồi tệ như thế này, không về nhà sống cuộc sống sung túc? Tại sao cha không ngẫm đến lý do? Thực ra con không về không phải để phản nghịch lại cha, mà là để cha sống thoải mái hơn.
Ít nhất khi con không ở nhà, mọi người đều sống hòa thuận, rất tốt.”
Diệp Thanh Sơn từ từ hít một hơi, “Trước khi dì Thẩm vào nhà, việc làm ăn của nhà họ Diệp đã xuống dốc, thua lỗ một nửa.
bà ấy đối với nhà họ Diệp có ân nghĩa, nên những năm qua cha luôn cố gắng nhường bà ấy.
Cha biết con đã chịu một số uất ức, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ trong gia đình, con cho dù là vì cha, không cần phải chấp nhặt với bà ấy, có được không?”
Bà Thẩm lớn tuổi hơn cô, đã bắt nạt cô trước, cha lại bảo cô nhường bà ta.
Nhường thế nào, có thể trơ mắt đứng nhìn mình bị sỉ nhục mà còn phải cười tươi ư?
Diệp Mạn Lâm cảm thấy không còn gì để nói, vì không thể hiểu nhau.
Cô cong người cúi đầu chào Diệp Thanh Sơn một cái thật sâu, “Ân dưỡng dục của cha con sẽ nhớ mãi, tương lai khi cha già, con gái sẽ nuôi dưỡng và hiếu kính cha.
Nhưng con hy vọng nơi nghỉ ngơi sau khi làm việc có thể để con cởi bỏ hết mọi phòng bị, ít nhất là ngủ một giấc ngon.
Căn nhà lớn của nhà họ Diệp, con đã không còn phù hợp nữa.
Hơn nữa, cha cho rằng chuyện nhỏ nhặt không quan trọng, nhưng đối với con lại là chuyện lớn, rất buồn nôn và không thoải mái.”.