Từ Thiệu Ngạn di theo quân sư học tập đạo thuật nhiều năm, quân sư nói chính mình tuổi đã cao, thời gian không còn nhiều, suốt cuộc đời lại không có con nối dõi chỉ có Từ Thiện Ngạn là đồ đệ, liền quyết tâm đem Thanh Lân kiếm truyền cho hắn.Từ sau khi có được Thanh Lân kiếm, Từ Thiệu Ngạn chưa bao giờ thất bại, căn bản hắn không để tiểu quỷ kia vào mắt, nhất kiếm bổ tới.
Hắn tính toán một kiếm có thể xử lý tiểu quỷ độc ác kia.Tiểu quỷ kia thấy Thanh Lân kiếm bắt đầu run sợ, thanh kiếm này bản thân có công dụng trừ tà, uy lực được thu dưỡng cả ngàn năm.
Nó không có khả năng chống đỡ, xoay người muốn bỏ chạy đã bị Thanh Lân Kiếm bổ vào người, một ngụm máu đen phun ra.Từ Thiệu Ngạn xem tiểu quỷ này bị ăn một nhát kiếm mà còn chưa chết cũng rất ngạc nhiên, vốn định bổ thêm cho nhát kiếm nữa, lại không nghĩ tới Nhược Thuỷ duỗi tay ra cản hắn lại :”Từ tiên sinh, ngươi nếu ra tay tiếp thì Từ Văn cũng không sống nổi đâu.”Từ Thiệu Ngạn nhìn sắc mặt Từ Văn tái nhợt mới nhíu nhíu mày, Nhược Thuỷ nói quả không sai, Thanh Lân kiếm uy lực quá lớn, nếu ra tay tiếp e rằng sẽ lấy luôn mạng Từ Văn.
Hiện tại chỉ còn biện pháp đuổi tiểu quỷ kia ra khỏi thân thể Từ Văn mà thôi.Tiểu quỷ thấy hai người sợ ném chuột vỡ bình trong lòng có chút đắc ý, cười ha ha nói :”Ta cùng Từ Văn là quan hệ huyết thống, huyết mạch tương liên, hiện tại linh hồn cũng tương dung.
Các ngươi không thể đuổi ta ra khỏi thân thể này đâu, trừ khi là giết chết chúng ta.”Nhược Thuỷ lạnh lùng nhìn chằm chằm tiểu quỷ đắc ý kiêu ngạo mặt có chút do dự hành sư.
Nàng biết tiểu quỷ nói không sai.
Thân thể và hồn phách kia đã hoà làm một, nếu muốn đuổi hồn phách đi chính là giết chết người này.
Trừ cách đó ra đúng là không còn phương pháp khác.Từ Thiệu Ngạn lạnh lùng liếc mắt nhìn tiểu quỷ đang cười kiêu ngạo, thu hồi Thanh lân kiếm, từ trong người móc ra một xấp lá bùa, từng trương chém ra, Nhược Thuỷ đếm đếm, suốt 81 trương.
81 lá bùa huyền phù ở giữa không trung phát vầng sáng màu lam, tiểu quỷ nhìn đến đạo bùa không biết viết gì nhưng trong lòng ẩn hiện tia bất an.Từ Thiệu Ngạn làm xong hết thảy sau đó cười lạnh lùng nói :”Đừng nói ngươi cùng thân thể này huyết mạch tương liên, dù sao thân thể này nguyên bản cũng chẳng phải của ngươi, ta có cách đánh ngươi ra khỏi thân thể này cho ngươi xem.”Nhược Thuỷ nghe vậy đồng tử đột nhiên co rút, nàng gắt gao nhìn chằm chằm Thiệu Ngạn thi triển bí thuật đem tiểu quỷ trong người Từ Văn đánh ra.
Loại bí thuật này chẳng phải trước đây ám hại nàng hay sao ? Bí thuật đánh hồn phách nàng bay khỏi thân thể.Nhược Thuỷ lúc trước không nghĩ sẽ bị loại bí thuật này ám hại, chính bởi vì loại bí thuật này sớm đã thất truyền, Nhược Thuỷ trước nay không nghe nói qua có người nào có thể sử dụng.
Hơn nữa loại bí thuật này nghiêm khắc mà nói thì đó là một loại tà thuật, bình thường người tu đạo tuyệt đối sẽ không học loại bí pháp hại người này.
Người trẻ tuổi trước mặt như thế nào lại sử dụng tà thuật này ? Chẳng lẽ hắn chính là kẻ hại mình hay sao ?Vừa rồi còn nghe thấy Từ Thiệu Ngạn nói chuyện hắn rất có tinh thần trượng nghĩa, nhìn thế nào cũng không giống loại người chuyên sử dụng tà thuật hại người.
Nàng thật sự không nghĩ người thanh niên này trước nay mình chưa gặp qua, sao có thể tự nhiên hại mình.Kết quả khiến Nhược Thuỷ rất bất ngờ, không có bất cứ cái gì xuất nhập mà tiểu quỷ kia nhẹ nhàng bị Từ Thiệu Ngạn đuổi ra khỏi cơ thể Từ Văn.
Loại bí thuật này uy lực thật bá đạo, cho dù Nhược Thuỷ cũng là đại sư Huyền môn cũng không hề có năng lực phản kháng, huống hồ là một tên tiểu quỷ.Tiểu quỷ này sau khi bị đuổi ra liền bị Nhược Thuỷ dùng phù chú mau chóng thu lại, tuy nói tiểu quỷ này từng ám toán nàng nhưng trong lòng nàng vẫn sẽ cấp cho nó cơ hội đầu thai.
Tiểu hài tử còn chưa sinh ra đã bị đánh chết, oán khí tận trời, trong lòng oán hận kẻ mình cản trở nó báo thù cũng là khó tránh khỏi.Tiểu quỷ bị thu, Từ Văn sắc mặt cũng trắng bệnh ngã ra trên mặt đất.
Người nhà Từ gia cùng Từ Chính Nghiệp cùng nhau lên đỡ hắn đưa mau đến bệnh viện, Từ Chính Nghiệp thậm chí đã quên luôn chào hỏi Từ Thiệu Ngạn cùng Nhược Thuỷ, có thể thấy trong lòng hắn cực kỳ yêu quý đứa cháu trai này.Từ Thiệu Ngạn thấy thế cười lạnh một tiếng, cùng là Từ gia tử tôn, hắn chưa từng được người Từ gia coi trọng như vậy.
Từ lão gia cũng chưa bao giờ vì mình mà khẩn trương thế, hiện giờ còn tưởng ra tay cứu giúp thì đối phương sẽ phải cảm tạ nhớ ơn lắm, thật là ý nghĩ mơ hồ của bản thân mà thôi.
Nếu không phải xem trọng tình cảm của cha hắn cho hai mẹ còn thì hắn sớm đã đem Từ gia bắt gọn, càng đừng nói tới cứu Từ Văn.
Chính mình cùng mẫu thận ở đó chịu uỷ khuất, ký ức vẫn còn hiện như ngày nào..